Thời Niệm Ca quay lại giảng đường, bạn học bên cạnh biết cô, chào hỏi cô một tiếng rồi hỏi trưa nay cô đi đâu, cô chỉ cười nói qua loa, sau đó vui vẻ về lớp.
Bạn học còn tưởng cô bị dở người.
Chỉ là trước khi quay lại, cô vòng qua siêu thị mua thức ăn và sữa, sau khi gói lại cô đem về giảng đường, lúc cô quay lại quả nhiên Tần Tư Đình đã trở về, anh đang ngồi ở chỗ của mình cạnh cửa sổ.
Thời Niệm Ca trực tiếp đặt túi đồ ăn và ngồi xuống cạnh anh.
Tần Tư Đình chợt quay lại nhìn Thời Niệm Ca, ánh mắt thoạt đầu như nhìn người lạ, sau đó phát hiện không phải liền chuyển lạnh.
“Anh chưa ăn cơm đúng không?” Thời Niệm Ca vừa cười vừa nói.
Vừa rồi cô chạy hơi nhanh, trêи trán hơi rịn mồ hôi, nhưng cô không quan tâm, tiếp tục nói với anh: “Anh anh một chút đi, chiều này còn có giờ thí nghiệm, buổi tối tan học muộn.”
Thời Niệm Ca mua một phần sandwich, cẩn thận lấy ra khỏi túi đặt lên bàn, khẽ nói với anh: “Anh ăn đi, mau ăn đi, em cũng mua sữa nữa, anh ăn xong nhớ uống nhé, anh yên tâm em không ở đây làm phiền anh đâu, anh ăn đi nhé.”
Thời Niệm Ca nói xong rồi bỏ lại cho anh một nụ cười, sau đó cầm phần của mình về chỗ ngồi.
Tần Tư Đình phải biết quý trọng bản thân đúng không.
Khi cô ngồi ăn liên tục quan sát anh, cho đến khi ra ngoài vứt rác, đi ngang qua bàn anh trông thấy anh vẫn chưa đụng vào những thứ cô mua, sữa cũng không uống.
Thời Niệm Ca hơi buồn.
Cho đến kết thúc giờ thí nghiệm đã là buổi tối, Tần Tư Đình vẫn chưa ăn.
Thời Niệm Ca sờ bụng mình, buổi trưa ăn hơi vội, buổi chiều còn chạy qua chạy lại giữa phòng học và phòng thí nghiệm, bây giờ đột nhiên bị đau bao tử.
Có thể…
Có thể lúc ấy anh trùng hợp đi về phía cô, Tề Bảo Bảo trông thấy nên mới kể cho cô, tự bản thân cô tự huyễn hoặc…
Thời Niệm Ca ôm bụng, cười tự giễu, Thời Niệm Ca sao mày ngốc thế.
Cả buổi chiều cô không thấy Tần Tư Đình, sau khi giờ thí nghiệm của Tần Tư Đình kết thúc anh đã về ngay, hôm nay cô không còn dịp nào khác để nói chuyện với anh, hoặc giả anh cũng không muốn thấy cô bên cạnh, cho nên đã đổi giờ và đổi đường.
Tan học Triệu Tiểu Thanh và Tề Bảo Bảo hẹn cô ra ngoài ăn tối, ba người cùng nhau ra ngoài, sau đó lại vui vẻ quay về, sau khi về đến phòng mình cô lại ôm bụng, ôm gối ôm, không còn nhúc nhích nổi.
Tối nay cô định ở lại ký túc xá, nhưng trái tim cô lại không yên, sợ tâm tình của mình ảnh hưởng đến Triệu Tiểu Thanh, cho nên dứt khoát bắt xe về biệt thự Lệ Thủy.
Hiện tại không có ai ở đây, bốn bề yên tĩnh.
Những đau thương trong lòng không còn giấu nổi, cô nhắm mắt lại, vùi mặt trong cánh tay, may mà chưa xảy ra chuyện gì khiến bản thân quá khó chịu, có lẽ vì vậy mà cô cũng chẳng khóc nổi, nhưng lòng nặng trĩu vô vàn, dạ dày càng lúc càng đau.
Buổi tối mẹ gọi điện thoại về, cô nằm trêи sô pha nói chuyện, hơi mệt một chút, nhắm mắt nhưng không thể ngủ, không muốn tắm cũng chẳng muốn về phòng ngủ.
Dù cô có nhắm mắt lại, nhưng trong đầu toàn những hình ảnh về Tần Tư Đình.
Tần Tư Đình không ăn sandwich và uống sữa cô mua, đây là một sự đả kϊƈɦ đối với Thời Niệm Ca, năm ngoái khi hai người còn ngồi cùng bàn, Tần Tư Đình có khi sẽ đụng trúng tay cô, thậm chí còn mua đồ ăn cho cô, mặc dù anh không thể hiện sự quan tâm, nhưng vì cô ngồi cạnh anh, nên anh luôn chừa một chút mặt mũi cho cô.
Bây giờ liếc mắt một cái thôi anh cũng ngại.
Cô không thể vì Tần Tư Đình cùng học y, mà khẳng định anh vì cô mà đến.
Thời Niệm Ca lại vùi mặt vào đôi cánh tay, ánh mắt chua chát, thật ra cô muốn quay lại thời điểm một năm trước, ít nhất khi ấy cô được ngồi bên cạnh anh, làm sao để quay ngược thời gian, làm sao để trở về…. Nếu như có thể quay ngược lại, cô nhất định sẽ nâng niu những niềm vui nhỏ vụn này, không để anh phát hiện ta tâm tư của mình… như thế sẽ không khó chịu nữa.
Mỗi ngày Thời Niệm Ca thức dậy rất đúng giờ, buổi sáng còn thời gian, cô chuẩn bị bánh bao và sữa cho mình, sau khi ăn sáng xong thì ra khỏi nhà.
Chú Thái nói cô có thể thi bằng lái được rồi, nhưng cô chưa có thời gian, nên chắc đợi đến kỳ nghỉ đông, bây giờ cô không muốn phiền chú Thái đưa mình đi học nữa, dù sao chú cũng nhiều việc ở nhà, cho nên bình thường cô sẽ bắt xe đến trường.
Đến bên ngoài trường học, cô loanh quanh một hồi, cho đến khi Tần Tư Đình thật sự xuất hiện ở bên đường, nhưng cô không tiến lại, chỉ nhìn anh đi một lúc, cô mới đi vào.
Sau khi vào lớp, cô nhìn thấy trêи bàn mình có một phong thư màu xanh lam, màu sắc và kiểu cách nam tính, nhìn lướt đã biết là thư tình, cô vội đặt phong thư xuống, quay qua nhìn Tần Tư Đình, thấy anh đang cúi đầu đọc sách, có thể anh cảm nhận được ánh mắt của cô nên hơi ngước mắt lên, nhưng cũng chẳng quay đầu.
Thời trung học Triệu Tiểu Thanh là một cô bạn ít nói, cũng chẳng thổ lộ tình cảm với ai, cho nên không nói nhiều, nhưng kể từ khi ở chung với Thời Niệm Ca, bây giờ càng lúc càng cởi mở, những tính cách tiềm ẩn bây giờ có không gian để thể hiện, ví dụ như biết giữa Thời Niệm Ca và Tần Tư Đình đang gặp trục trặc, cảm thấy cô bị Tần Tư Đình bắt nạt, bây giờ giận dỗi không gọi là Tần Thần nữa, mà gọi là Tần tra tra.
*tra: cặn bã
Thời Niệm Ca nói cô bạn đừng gọi anh như vậy, anh chẳng làm gì cả, nếu như anh làm chuyện xấu với cô cô còn mừng nữa là, đáng tiếc là anh chẳng bao giờ quá phận.
Đến bây giờ cũng chỉ có mỗi nụ hôn kết thúc mối tình thầm kín suốt năm lớp mười hai của cô.
Mọi người phải học cách bằng lòng với thực tại đúng không, ít nhất cũng có được nụ hôn, cô còn mong gì hơn đây.
Lại qua một tháng, kết quả học tập của anh lại khiến giáo sư, thậm chí một số người có liên quan đến y học phải chú ý, định năm hai năm ba tuyển thẳng anh đến bệnh viện để học tập.
Thời Niệm Ca rất lâu rồi không nói chuyện với anh, chỉ ôm nhớ nhung trong lòng, Tần Tư Đình vẫn luôn xuất sắc như vậy.
…
Chương ngày mai:
Cô nhanh chóng rút di động, gọi vào một số, nghe thấy một tràng dài những tiếng tút tút, không ai bắt: “Tần Tư Đình anh bắt điện thoại đi… Mau bắt đi… Bắt điện thoại đi mà…”
Cô lại nhìn chiếc xe đen trước mặt, ánh mắt xuyên qua lớp kính cửa sổ, cô mơ hồ nhìn thấy được bóng dáng của người đang cầm lái, trái tim cô như ngừng đập.
Tần Tư Đình.
Anh định làm gì?