Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1522: Em là tiểu tình ca của anh (89)



Edit: Mèo máy màu hồng

“Này! Lại chuyện gì thế? Lôi họ ra!” Cảnh sát đứng phía sau giận dữ hét lên.

Thời Niệm Ca cũng hoảng hồn vội vàng bước đến: “Tần Tư Đình, đừng đánh, có gì nói với cảnh sát, anh đừng đánh nữa…”

Tận mấy người không kéo nổi anh, chỉ có thể đứng nhìn Tần Tư Đình xem đầu tên kia như bao cát, đấm túi bụi, Thời Niệm Ca dùng sức kéo anh ra nhưng cũng vô ích.

“Đừng đánh mà, Tần Tư Đình… Anh không thể đánh người ta, mình từ từ nói chuyện được không….”

Tần Tư Đình căn bản không nghe lời cô.

Thời Niệm Ca sợ chuyện này sẽ dây dưa đến cả trường học, lúc đó trường sẽ phân xử, nhất định ảnh hưởng đến thành tích sau này của anh, cho dù anh học y nhưng tương lai vẫn sẽ rạng ngời, không thể để thế này được! Hơn nữa nhìn dáng vẻ anh bây giờ có hơi đáng sợ một chút!

Tần Tư Đình dường như cởi bỏ vẻ yên tĩnh bên ngoài xuống, khi anh đánh người quả thật rất hung ác, ánh mắt còn lạnh lẽo hơn lúc anh bước xuống xe.

Anh vừa lập biên bản, chắc chắn cảnh sát biết chuyện gì xảy ra, đôi mắt cô đã đỏ lên quay lại hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”

Cảnh sát dường như cũng cảm thấy người đáng bị đánh, nhưng dù sao cũng không thể đứng nhìn mãi như thế, kêu hai vệ sĩ lại tách hai người ra.

Thời Niệm Ca sợ mấy người kia làm anh bị thương, dù bản thân là nữ sinh, cô không nên ở trong tình huống này, cánh tay giữ lưng Tần Tư Đình, nói mãi anh chẳng chịu nghe, cuối cùng chỉ có thể ôm lấy anh, Tần Tư Đình đẩy ra, nhưng cô vẫn ôm khư khư, nhưng lần này bị lực tay anh hất mạnh ra.

Cô bị một lực lớn đẩy ra lảo đảo lùi về sau, lưng đạp thẳng vào vách thủy tinh, cô đau đến mặt cắt không còn giọt máu.

Cô nén cái đau trêи lưng, cô chỉ muốn Tần Tư Đình quay trở lại dáng vẻ bình thường, nhìn anh như vậy, cô rất sợ.

“Tần Tư Đình… Tần Tư Đình…” Thời Niệm ca không biết phải nói gì, chỉ có thể liên tục gọi tên anh.

Cô định bước đến ôm lấy anh lần nữa, nhưng lưng cô vẫn còn đau, chân vì gằn sức quá lâu hơi bủn rủn, cô đột ngột ngã nhào về phía trước, gần như té lên tên kia, Tần Tư Đình đang dốc hết sức để đấm anh ta thì sượt qua vai cô.

Thời Niệm Ca bị một lực rất lớn đánh cho khuỵu xuống, ngã ra đất.

Tần Tư Đình dừng toàn bộ động tác lại, cảnh sát kịp xông vào kéo anh ra, lại lôi người vừa bị đánh nhừ tử đi.

Tần Tư Đình đứng ngây ra nhìn Thời Niệm ca đang ôm vai nằm trêи mặt đất, đôi mắt đỏ quạch bắt đầu dãn ra, biểu hiện trêи khuôn mặt vô cùng phức tạp, nói không nên lời.

Thời Niệm Ca nhìn anh một lúc, miễn cưỡng ngồi dậy, bàn tay ôm vai, giọng khàn đi: “Em không sao…”

Giọng nói cô khàn đi thấy rõ, sau khi nói xong câu này, xương bả vai đau như muốn nứt ra.

Cảnh sát đưa người bị đánh đi trước, chỉ còn lại hai người bên cạnh họ, nhưng ít ra vẫn còn khách khí với Tần Tư Đình, không lôi kéo anh.

Tần Tư Đình bước lại gần cô, cúi đầu nhìn cô, dùng tay chạm vào vai cô, những ngón tay dường như run rẩy.

Chỉ một cái đụng khẽ cũng khiến cô đau vô cùng, cô cắn răng chịu đựng, khuôn mặt nhợt nhạt nhìn anh: “Em thật sự không sao…. vừa rồi do em đứng không vững… em biết anh không cố ý…”

Bàn tay Tần Tư Đình cuối cùng cũng chạm vào bên vai không bị thương của cô, đột nhiên hơi dùng lực, cả người cô ngả vào lòng anh, gắt gao ôm lấy.

Ánh mắt đỏ quạch khi nãy của anh quá đáng sợ.

Nhưng cô biết anh nhất định đã tỉnh táo lại.

Được anh ôm lấy, cô nhắm chặt mắt lại, cõi lòng bão tố dường như đã bình tĩnh hơn nhiều.

Cô biết bây giờ anh không sao, anh đã tỉnh táo rồi.

Vậy thì tốt.

Chỉ là anh ôm chặt quá, cô cảm thấy mình sắp hít thở khó khăn, nhưng cô vẫn im lặng, chỉ để anh tùy ý ôm mình.

Sau khi cảnh sát điều một bác sĩ nữ đến xem xét tình trạng của cô, xác định không xảy ra vấn đề gì cả, mới để hai người về trường.

Thời Niệm Ca không biết rốt cuộc Tần Tư Đình đã xảy ra chuyện gì, cô đã hỏi cảnh sát, nhưng họ không trả lời, vấn đề đó là Tần Tư Đình, nếu đổi lại là người khác cũng sẽ làm như vậy, anh đã nhịn đủ rồi, lần này họ đã khiêu khích anh, nói nếu như cô là bạn gái anh, bình thường ở bên cạnh anh, thì cứ quấn quýt ở trường hay ở bên ngoài đi, đừng về nhà họ Tần nữa.

Thời Niệm Ca nghe nhưng không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, chỉ là vấn đề không nằm ở Tần Tư Đình.

Một buổi sáng hỗn loạn.

Khi Thời Niệm Ca và Tần Tư Đình ra khỏi đó, cô nhìn chiếc Mustang đậu bên ngoài, đương nhiên bây giờ anh không muốn lái xe rồi, cô khẽ kéo tay áo anh: “Em gọi taxi nhé, hôm nay không đi học, em muốn nói chuyện với ông ngoại, để ông giúp em tìm lý do xin nghỉ phép cho hai đứa mình.”

Tần Tư Đình không trả lời.

Cô tự quyết định gọi điện cho ông ngoại trước, ông ngoại nghe nói cô có chút việc bận thì không tin lắm, năm lần bảy lượt hỏi cô, cô chỉ nói nửa đường bạn bè xảy ra chút chuyện phải đến sở cảnh sát, họ qua đó một lượt, giải quyết xong rồi quay lại trường, tóm lại là nhờ ông ngoại nói với trường học, đừng hỏi cô nữa, nhưng ông đã đồng ý giúp cô và Tần Tư Đình xin nghỉ.

Sau khi cúp điện thoại, Thời Niệm Ca nhìn về phía Tần Tư Đình, đi lại gần anh rồi nói: “Tần Tư Đình, vừa rồi anh có bị thương không? Lúc anh đánh tên kia toàn dùng tay không? Tay bị thương rồi đúng không?”

Cái con người gian ác kia, vừa rồi trong đó còn tỏ vẻ vô tội, đúng là ác độc.

Tần Tư Đình chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Thời Niệm Ca xoa xoa bả vai, vừa cười vừa nói: “Em không sao thật mà, anh xem có bác sĩ kiểm tra rồi nói em không bị gì cả, lúc ấy anh dùng sức thật, nhưng chỉ sượt qua vai em thôi, giờ cũng hết đau rồi.”

Cô vừa nói vừa nghĩ một chút, rút một thanh kẹo bạc hà trong túi mình ra, sau khi bóc đưa tới miệng anh: “Này, ăn kẹo lấy lại tinh thần.”

Tần Tư Đình lại nhìn cô một cái, cô tưởng anh không muốn ăn, cô hơi ngượng, lúc định rút tay về thì anh há miệng, môi anh lướt qua đầu ngón tay cô ngậm lấy viên kẹo, cánh môi còn khẽ cọ nhẹ trêи đầu ngón tay, trong phút chốc tim cô như ngập trong mật ngọt.