Thời Niệm Ca bắt xe đến biệt thự nhà họ Tần, đang bắt đầu lễ mừng năm mới nên cổng ra vào nghiêm ngặt hơn trước nhiều, nhưng may mắn thay bảo vệ từng nhìn thấy cô vài lần, là những lần Tần Tư Đình cùng cô đi bộ, bảo vệ nhận ra cô, để cô vào.
Sau khi cô đi vào biệt thự nhà họ Tần, trông thấy cửa đóng chặt, đèn bên trong sáng trưng, nhưng chẳng thấy người nào.
Cô đứng ngoài cửa, cảm thấy cứ thế bấm chuông thì không phải phép lắm, nên chỉ đợi bên ngoài, đồng thời gọi cho anh, mỗi lần gọi, là một lần cúp máy.
Cách đây vài ngày anh nói anh về nhà họ Tần, chắc chắn anh không gạt cô, nhất định anh đang ở nhà họ Tần.
Tối mùng năm, trời âm mười tám độ, tuyết rơi đầy đường, Thời Niệm Ca chỉ mặc một chiếc áo lông không quá dày, đứng trêи nền tuyết trước cổng biệt thự rất lâu, nhưng từ đầu đến cuối không có ai xuất hiện, cô ngẩng đầu nhìn cửa sổ trong biệt thự có bóng người qua lại, nhưng hình như là người giúp việc, chẳng hề thấy bóng dáng của Tần Tư Đình.
Thời gian lặng lẽ trôi, Thời Niệm Ca run cầm cập trong cái lạnh như cắt da cắt thịt, cô cũng không định ngây ngốc đứng đó để bị cảm, định gọi điện bắt một chiếc xe đến, cô sẽ ngồi chờ trong xe.
Đang định gọi, đột nhiên trong sân có tiếng động, tiếp theo là tiếng xe chạy ra ngoài.
Cô nhìn qua song cửa vào trong, cho đến khi nhìn thấy một chiếc xe thương vụ xuất hiện, cô mới đứng sang bên cạnh tránh cản đường người khác.
Nhưng chiếc xe kia đột nhiên dừng lại, hạ kính xe xuống, tài xế thò đầu ra khỏi xe nhìn cô một lúc, sau đó dùng giọng kỳ lạ hỏi cô: “Cô bé này sao lại đứng đây?”
Hình như lúc trước khi Thời Niệm Ca giúp Tần Tư Đình mua thuốc viêm túi mật, đã gặp chú tài xế này.
Tài xế nhìn cô một hồi, sau khi đánh giá có vẻ cô đã đứng đây lâu rồi, khuôn mặt và chóp mũi vì lạnh mà đỏ ửng lên, vô cùng đáng thương, ông nghĩ một chút, ông chỉ vào cửa xe bên kia: “Lên xe trước đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Bởi vì ông là tài xế lâu năm của nhà họ Tần, Thời Niệm Ca vô cùng yên tâm, gật đầu rồi lên xe.
Tài xế giúp cô chỉnh điều hòa lên cao một chút, sau đó chạy ra con đường nhỏ bên ngoài biệt thự, khi nhìn thấy cô co ro ngồi trêи xe vì lạnh, khẽ hỏi: “Cô cùng với cậu Tần nhà tôi…”
“Cháu là bạn gái của anh ấy.” Thời Niệm Ca không muốn nói quá nhiều với người ngoài, trực tiếp ngước mắt lên: “Nhưng mấy ngày hôm nay cháu không liên lạc được với anh ấy, di động thì khóa máy, cháu hơi lo lắng, cho nên mới đến đây, nhưng lại không dám ấn chuông cửa.”
Trông thấy dáng vẻ vô cùng kiên quyết của cô, tài xế gật đầu: “Tuổi trẻ thật tốt, vì tình yêu chuyện gì cũng dám làm, chỉ có thể đứng ngoài cuộc, khó lắm cháu à.”
“Cháu không sao, cùng lắm bị cảm mấy hôm thôi, bây giờ quan trọng là Tần Tư Đình đâu? Anh ấy có ở nhà họ Tần không? Mấy ngày này có chuyện gì xảy ra?”
Tài xế do dự một hồi, lúc này mới lên tiếng: “Cháu quen cậu ấy nhiều năm như vậy, vẫn không biết chuyện gì về nhà họ Tần à?”
“Cháu chỉ biết là có chút chuyện, lần trước còn gặp một người Nhật Bản… Người đó còn theo dõi cháu, Tần Tư Đình không muốn những người đó đụng đến cháu, nhưng mà càng tìm hiểu cháu càng không hiểu.” Thời Niệm Ca thành thật trả lời.
Tài xế không nói gì nữa.
Thời NIệm Ca cảm thấy dường như ông không muốn kể thêm gì nữa, vội vàng nhìn ông đầy thành khẩn: “Chú à, có thể nói cho cháu biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì không, nhà họ Tần lớn như vậy có thể có chuyện gì được? Từ nhỏ cháu đã thấy rất nhiều thứ ở nhà họ Thời rồi, chú cứ cho cháu biết, bất kể chuyện gì cháu cũng không sợ, nhưng nếu cháu chuyện gì cũng không biết, ngay cả phải đối mặt với anh như thế nào cũng không biết, hơn nữa hai ba ngày rồi anh ấy không liên lạc với cháu… cháu thật sự lo lắm…”
Trông thấy chóp mũi cô bắt đầu ửng hồng, mắt bắt đầu ầng ậc nước, chú tài xế thở dài: “Nhà nào cũng có chuyện không muốn người ngoài biết, hơn nữa nhà họ Tần còn là đại gia tộc ở Hải Thành, nổi tiếng cả nước, có một số việc… thật sự không thể nói rõ.”
Thời Niệm Ca khịt khịt mũi, nhìn ông.
“Bà chủ của chúng tôi… cũng chính là mẹ của Tần Tư Đình, là một phụ nữ rất có chính kiến, còn ông chủ của chúng tôi, ba của cậu Tần, cũng là người ngay thẳng, nhà họ Tần làm ăn kinh doanh chắc cả trăm năm rồi, cũng coi là hào môn thế gia, ông cụ trong nhà đã buông bỏ thế sự, bình thường trồng rau trồng cây để tĩnh dưỡng, nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện như thế…”
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Bà chủ của chúng tôi, gần hai năm trước, thường xuyên đến Nhật Bản công tác, ở đó gặp một người đàn ông, bà chủ rất biết chăm sóc cơ thể, hơn bốn mươi tuổi mà nhìn như ngoài ba mươi thôi, giỏi giang xinh đẹp, tính cách lại quật cường, nên người Nhật Bản kia vô cùng yêu thích, bắt giữ lại hai tháng, suốt hai tháng đó chuyện gì không nên xảy ra cũng đã xảy ra, kết quả dẫn đến ngoại tình, bị ông chủ phát hiện, nhưng bà chủ lại chẳng hay biết gì, sau đó cứ thế yêu luôn người đàn ông Nhật Bản kia…”
Thời Niệm Ca mặt mũi nhăn tít lại.
Tài xế thở dài nói tiếp: “Sau đó nhà họ Tần không còn yên ổn nữa, người Nhật kia cũng không phải là ngọn đèn sắp cạn, ở Tokyo ông ta có thế lực rất lớn, cho dù không thể đánh đổ được thế lực nhà họ Tần, nhưng cũng đủ để khuấy đảo khiến nhà họ Tần không yên, ông chủ tức đến mức phải nhập viện, vì thanh danh nhà họ Tần nên không để lộ chuyện này ra ngoài, dù tim có đổ máu vẫn ráng cầm cự, bà chủ đòi ly hôn, ông chủ không đồng ý, bà ấy lại đến tìm cậu Tần để năn nỉ, hi vọng chính con trai của mình có thể giúp bà ấy, cùng bà ấy rời khỏi nhà họ Tần, đến Nhật Bản.”
“Sao Tần Tư Đình có thể đồng ý được…” Thời Niệm Ca lẩm bẩm.
“Đúng vậy, cậu Tần không đồng ý, cho nên bà chủ lén đi tìm cậu ấy để đàm phán, nhưng từ đầu đến cuối đều không gặp được cậu Tần.” Tài xế lắc đầu: “Bởi vì ông chủ không chịu ly hôn, cậu Tần cũng không cách nào tha thứ cho việc làm của mẹ mình, nên đến giờ vẫn không chịu nói chuyện, bà chủ không có cách nào rời khỏi nhà họ Tần, người đàn ông Nhật Bản kia cảm thấy nhà họ Tần không chịu thả người, một mực nghĩ cách hạ bệ chúng tôi, ông ta phái không ít người đến đây, tìm nhược điểm của nhà họ Tần.”
Lúc này tài xế nhìn sang Thời Niệm Ca: “Tôi đoán người theo dấu cháu, bảy tám phần là thuộc hạ của tay người Nhật kia, ông ta không đến đây, có phải có khoảng thời gian cháu vô cùng thân thiết với cậu Tần, nên bị để ý rồi không?”
Thời Niệm Ca tỉ mỉ nhớ lại, dường như mọi thứ trở nên sáng tỏ.
Cô không trả lời, tài xế thấy cô biểu cảm như bừng tỉnh trong chớp mắt, hiểu được câu trả lời của cô.
Ông lại thở dài: “Những người Nhật này điên rồi, họ muốn tìm nhược điểm của nhà họ Tần, hơn nữa thủ đoạn cũng hung ác, dám làm ra những chuyện đáng gờm, những người cậu Tần tiếp xúc rất ít, chỉ có hai cậu bạn thân hiện tại đều ở nước ngoài, không thể đụng tới, cậu ấy biết những người kia sẽ không thể làm gì họ, nhưng nếu như cháu từng thân thiết với cậu ấy, có lẽ…”
Thời Niệm Ca nhớ lại nụ hôn trêи sân trượt băng.
Nhớ đến chiếc xe và mấy người bên ngoài công viên, họ đã phát hiện ra cô, nên Tần Tư Đình túm cô ra sau lưng anh, từ ngày đó trở đi, anh đột nhiên cắt đứt liên lạc với cô.
Chuyện này căn bản quá phức tạp, nếu đổi lại là cô, cô cũng chẳng biết phải giải thích thế nào.
Thời Niệm Ca siết chặt tay áo, nhớ lại lần đua xe kia, những người đó làm biết bao nhiêu chuyện với nhà họ Tần, Tần Tư Đình mới phải giận đến mức đó, còn cảnh đánh nhau trong cục cảnh sát mà cô trông thấy nữa.
Suốt nửa năm, những người này dây dưa không dứt với nhà họ Tần, cho nên anh mới giữ khoảng cách với cô.
Sau đó, những người theo dõi anh đã bị cảnh sát bắt, anh mới có thể thả lỏng, nhưng không thể hoàn toàn buông xuôi, chỉ là với một chút thả lỏng này, cô đã tận dụng kẽ hở và ương ngạnh bước vào, phá bỏ hoàn toàn cố kỵ và phòng bị của anh, cuối cùng…”
“Vậy mấy hôm nay nhà họ Tần xảy ra chuyện gì rồi đúng không?” Cô vẫn siết chặt tay áo, cố gắng bình tĩnh hỏi ông.
“Đúng là xảy ra chuyện.” Tài xế nói: “Người Nhật kia đến đây, sau đó đến thẳng nhà họ Tần.”
Thời Niệm Ca nghe xong âm thầm rít một hơi lạnh, hai ngày này chắc chắc nhà họ Tần bị khuấy đảo, không cách nào xử lý được.
Nhưng Tần Tư Đình vô tội mà, mẹ anh muốn rời đi, nhà họ Tần không chịu nhả người, dẫn đến đắc tội với các thế lực khác, nhưng cũng không nên dây dưa đến anh chứ…
Tần Tư Định tốt như vậy.
Anh không nên chịu đựng những việc như thế này.
“Bây giờ thì sao, người kia đi chưa?”
“Đi rồi, nhưng chưa rời khỏi Hải Thành, bà chủ đi theo ông ta rồi, oogn chủ vì chuyện công ty, suốt đêm phải ở lại đó, cậu Tần ở nhà, cô liên lạc không được là vì điện thoại cậu ấy hết pin, hai ngày nay cậu ấy không ra khỏi cửa, mùa xuân này thật khiến lòng người rét lạnh…” Tài xế nhìn cô: “Nếu như cháu muốn tìm cậu ấy, chú cho cháu số điện thoại phòng cậu ấy, tự cháu gọi cho cậu ấy nhé?”
“Vâng.” Thời Niệm Ca gật đầu cảm kϊƈɦ: “Phòng anh ấy có điện thoại hả? Mau cho cháu số đi.”
Tài xế cầm di động của cô, nhấn vài con số, sau đó đưa lại cho cô, THời Niệm Ca liên tục cảm ơn ông, sau đó cầm điện thoại bước xuống xe, chạy đến trước cổng biệt thự nhà họ Tần, nhìn ngọn đèn bên trong ô cửa sổ, gọi cho anh.
Có tiếng chuông điện thoại, mãi cho đến khi gần hết, cuối cùng mới có người bắt: “Alo?”
Là giọng nói của Tần Tư Đình, hơi khàn khàn, giọng nói rất thấp rất thấp.
Thời Niệm Ca nói: “Tần Tư Đình, anh đang ở nhà à?”
Dường như anh ngây người trong chốc lát, cuối cùng cũng không hỏi vì sao cô có số của mình, chỉ trả lời: “Ừm.”
“Anh vẫn ổn chứ?”
“Ừm.”
“Vậy anh mở cửa cho em đi.”