Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1574: Em là tiểu tình ca của anh (142)



Thời Niệm Ca ngây ra trước cửa khó tin nhìn anh, Tần Tư Đình duỗi cánh tay ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn phớt lên trán cô, sau đó là khóe mắt rồi đến chóp mũi, dịu dàng cất lời: “Không phải về rồi à? Đừng không vui, nhé?”

“Vừa rồi anh không trả lời tin nhắn, em tưởng anh không về.” Thời Niệm Ca cũng ở yên trong lòng anh, thò tay ôm lấy thắt lưng anh, khẽ nỉ non: “Ngày mốt pha mẹ em mới đi, em muốn ăn mì trộn, ngày mốt anh làm cho em nhé?”

Đêm khuya ở sau lưng ba mẹ lén lút gặp mặt, kết quả trong đầu cô gái nhỏ này chỉ có mỗi mì trộn, Tần Tư Đình dở khóc dở cười.

“Ừm, mới có vài ngày, đã thèm thế rồi à?” Anh khẽ vuốt tóc cô, ánh mắt dịu dàng: “Chuẩn bị ngủ à?”

“Không, đang chuẩn bị tắm, nhưng vừa rồi nhìn thấy biệt thự đối diện không bật đèn, nên ngồi xuống nhắn tin cho anh, vẫn chưa kịp tắm.” Cô ở trong lòng anh, khẽ nói: “Tần Tư Đình, em nói này, sau này không được khép rèm cửa, đợi sau khi ba mẹ em đi phải tiếp tục thực hiện lời hứa đấy!”

Tần Tư Đình thở dài rồi bật cười: “Ừm.”

Mỗi lần nghe thấy nụ cười bất lực của anh, Thời Niệm Ca vô cùng hài lòng.

Thời Niệm Ca đứng bên ngoài cổng một hồi, cô lại ngẩng đầu nhìn sang đối diện, sau đó khẽ nhìn vào biệt thự nhà mình, đột nhiên nhón chân lên khẽ nói vào tai anh.

Tần Tư Đình nheo mắt lại, cụp mắt nhìn khuôn mặt thiếu nữ đang ửng hồng với bàn tay đang siết chặt lấy áo anh.

“Em chắc không?” Anh cười cười hỏi cô.

Thời Niệm Ca cảm thấy hình như hơi mạo hiểm, dù sao ba mẹ vẫn ở nhà cô, cô cứ thế lén lút dẫn Tần Tư Đình vào phòng mình, cho dù cô không có mục đích gì khác, nhưng mấy ngày trước vui vẻ ở bên cạnh anh, cô nhớ đến bệnh luôn rồi, chỉ muốn có thể ở bên cạnh anh nhiều hơn thôi, dù sao trong phòng cô cũng có sô pha, hoặc tủ cô vẫn còn một bộ chăn gối, trải trêи sàn cũng ngủ được.

Tóm lại, cô không muốn rời xa anh.

Cô không nghĩ ngợi đã gật đầu ngay, sau đó giọng nói bé xíu: “Ba mẹ em ngủ rồi, hai chúng ta cùng vào, họ không nghe thấy, sáng mai ba mẹ em phải ra ngoài từ sớm, chúng ta sẽ ra sau, dù sao ngày mai cũng là chủ nhật mà, em ngủ đến trưa cũng không ai gọi em dậy, không bị phát hiện đâu.”

Tần Tư Đình cúi xuống nhìn đôi mắt đáng yêu đầy khát vọng của cô, im lặng một lúc.

Thời Niệm ca vẫn kéo tay áo anh năn nỉ: “Nếu anh không đi với em, em sẽ chết mất.”

Tần Tư Đình thở dài, cười cười xoa xoa đầu cô: “Dẫn sói vào nhà?”

Thời Niệm Ca khẽ run, cổ họng hơi nóng lên, cảm thấy bản thân chủ động dẫn anh về phòng mình dù có nói thế nào không có tác dụng, cô sẽ không nói gì cả, bây giờ cũng không còn cách khác, chỉ là không muốn để Tần Tư Đình đi thôi, cho dù biệt thự đối diện chỉ cách trăm mét, cho dù sau khi anh về có thể nhìn thấy anh từ cửa sổ, nhưng cô chịu không nổi, muốn ở cùng anh, ôm anh, cùng nhau ngủ, không muốn cách xa dù chỉ một dây.

Cô không nói gì, chỉ tiếp tục kéo tay áo anh.

Hai người đứng trước cổng biệt thự một lúc, nhưng vì từ đầu đến cuối đứng chẳng nhúc nhích, nên đèn cảm ứng ở cổng tự động tắt, xung quanh tối đen, Thời Niệm Ca ngước mặt lên, ánh trăng nhàn nhạt phản chiếu trong đôi mắt cô, vỡ thành những ánh sao nhỏ lung linh: “Không được ăn mì trộn… thì ăn anh cũng được mà, dù sao anh cũng không được đi.”

Gân trán Tần Tư Đình bắt đầu không kiềm được nảy lên một cái, đại khái là nói xong câu này cô gái nhỏ cũng hơi ngượng một chút, vừa nói xong đã lập tức vùi mặt vào lòng anh, bàn tay thì vẫn bám riết tay áo anh không buông.

Sau đó cô nghe thấy Tần Tư Đình thở dài: “Nếu anh thật sự đi vào với em, không phải em chết, anh mới là người chết.”

“Không đâu, ba mẹ em sẽ không phát hiện…”

“Ý anh là, bị em hành hạ đến chết.” Giọng nói rất thấp của Tần Tư Đình rơi vào tai cô.

Thời Niệm Ca vì hơi thở phảng phất bên tai mà tim đập loạn lên, nhưng cô vẫn không thả anh ra, nhất định vùi mặt trong lòng anh, cố chấp ôm anh không chịu buông.

Cuối cùng Tần Tư Đình cũng phải chịu thua cô, đi vào biệt thự.

Khi lên lầu Thời Niệm Ca đi rất khẽ, đầu ngó nghiêng thăm dò phía trước, sau đó quay đầu ra hiệu ‘OK’ với Tần Tư Đình, ý bảo phía trước an toàn, anh có thể đi rồi.

Nhìn thấy cô lén lút như ăn trộm, vẫn khom lưng nhìn về phía trước, đi chậm chạp, Tần Tư Đình lại cười bất lực, nhưng vẫn phối hợp.

Cuối cùng khi về được đến phòng của cô, Thời Niệm Ca mới gia tăng tốc độ, mở cửa nhanh vô cùng, sau đó đẩy Tần Tư Đình vào phòng, lại nhanh tay khóa trái cửa một cách kỹ càng.

Đại công cáo thành!

Thời Niệm Ca nhìn cửa được khóa trái, ánh mắt vừa hưng phấn vừa lấp lánh, quay sang ra hiệu ‘OK’ với anh.

Tần Tư Đình tưởng rằng sau khi đóng cửa, cô sẽ nói điều gì đó quan trọng hoặc có cảm xúc gì đó xảy ra, hoặc có lẽ là cảnh tượng nhớ nhung đau khổ như lúc nãy.

Kết qua cô ‘yeah’ một cái.

Người bị cô bắt cóc vào phòng, không phải bây giờ cô nên chạy đến ôm anh sao?

Thời Niệm Ca thật sự rất hưng phấn, cũng muốn ôm ấp, nhưng bình thường có ôm, cô vẫn cảm thấy hơi thân mật mà thôi, bây giờ Tần Tư Đình đang ở phòng ngủ của cô, cô không dám bước lại ôm anh, cảm thấy hơi bất an một chút… cô sợ chạm vào rồi sẽ xảy ra chuyện khác…

Có lẽ do vừa từ bên ngoài vào, tim cô đập nhanh quá, bây giờ cô vẫn phải dựa lên cửa để bình ổn nhịp tim.

Sau khi vào phòng Tần Tư Đình không làm gì cả, anh đứng yên một chỗ, rũ mắt nhìn cô, ánh mắt như có nụ cười, lại còn hơi gian gian.

Ánh mắt anh như đang nói: Anh bị em lừa vào đây rồi, bây giờ mặc em xử trí.

Ahhhh, sao lại kϊƈɦ thích thế này!

Trái tim vừa bình ổn lại của Thời Niệm Ca lại bắt đầu hăng say đập loạn lên, sau đó cô đảo mắt, muốn đổi đề tài: “À… à…”

Tần Tư Đình không định đấu mắt với cô, thấy vẻ mặt ngượng chín của cô, anh xoay người, kết quả vừa xoay qua đã nhìn thấy bộ nội y màu trắng cô vừa soạn ra đặt trêи giường, kiểu dáng vô cùng đáng yêu.

Thời Niệm Ca ý thức được anh đang nhìn gì, cô hít sâu một hơi, nhảy vọt lên giường, vơ hết đống quần áo chuẩn bị đi tắm lại, sau đó nhanh chóng chạy vào phòng tắm.