Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1606: Em là tiểu tình ca của anh (175)



Vẻ mặt anh lạnh hẳn đi, nhìn cô ấy: “Ở đây là bệnh viện, cậu nói những chuyện không liên quan đều lãng phí thời gian của bệnh nhân khác và mạng người.”

Triệu Tiểu Thanh cắn môi.

“Cho dù không học y đến cùng, nhưng thứ đã học được cậu không nên quên mới phải, trách nhiệm của một bác sĩ ở bệnh viện nên làm gì và không nên làm gì, cần tôi nhắc cậu à?”

“…”

Triệu Tiểu Thanh cụp mắt: “Xin lỗi, là mình nói nhiều.”

Sau khi nói xong, cô ấy lại nhìn anh lần nữa, nhìn thấy anh không hứng thú với chuyện về Thời Niệm Ca, đành phải xoay người ra ngoài, vừa đi vừa ngoái lại nhìn xem, Tần Tư Đình chẳng buồn ngước mắt lên lần nào.



Hải Thành.

Tòa nhà làm việc của tập đoàn Thời Đạt, người người bận rộn.

Cửa phòng họp mở, trông thấy Thời Niệm Ca bước ra, Văn Kha bước lại: “Tổng giám đốc Thời, kế hoạch tân trang công ty đã gửi vào hòm thư của cô, cô tranh thủ xem qua nhé, may là lúc đầu tòa nhà này tập đoàn dùng để thế chấp cho tổng giám đốc Bạch, bây giờ có thể mua lại với giá cũ, trở lại làm sản nghiệp nhà họ Thời, tòa nhà này vẫn mới, tình trạng vẫn tốt, chỉ là bên ngoài cần sửa sang lại, tôi đã xem bản thiết kế, đẹp lắm, rất phù hợp với văn hóa công ty mình, bản thiết kế này đẹp hơn năm ấy rất nhiều.

Thời Niệm Ca nhìn đồng hồ: “Được, lát nữa tôi quay về phòng làm việc xem, buổi tối có thể phải về trước để chăm Lạc Lạc, hôm nay là ngày đầu tiên con bé đến trường mầm non sau khi về Hải Thành, dù gì cũng là trường mầm non trong nước, cho dù con bé biết tiếng Trung nhưng hoàn cảnh vẫn khác với Mỹ, không biết con bé có thể thích nghi được không, tôi phải về nhà sớm một chút.”

Văn Kha gật đầu: “Vâng, vừa về nước nên có nhiều chuyện cần xử lý, nhưng chuyện con nhỏ vẫn quan trọng hơn, chuyện người khác, chúng ta có thể từ từ xử lý sau, cô không cần lo lắng.”

Thời Niệm Ca bước vào phòng làm việc, đặt văn kiện trong tay xuống, mở máy tính xem bản thiết kế, sau đó ngồi vào ghế làm việc, chăm chú đánh giá.

Tập đoàn Thời Đạt về nước, tân trang trong ngoài, tất cả mọi thứ đều để trong lòng.

Ngay cả trái tim cô cũng được đổi mới.

Cô phản hồi về một số chi tiết cần chỉnh sửa, sau đó đứng dậy, đến bên cửa sổ sát sàn nhìn về tòa nhà cao nhất Hải Thành, nhìn chiếc la bàn cẩm thạch và radar rất lớn ở phía trêи.

Bốn năm rưỡi, thậm chí lâu hơn, Hải Thành, nơi này vẫn in sâu trong trí nhớ của cô, vẫn như cơn tuyết đầu đông.

Di động reo lên, hiện tại văn phòng làm việc chưa tu sửa, lúc trước dì Bạch nhận nó cũng liên tục đóng cửa, không hề cho thuê, cũng không dùng đến, ngày đầu tiên quay lại phải thuê công ty vệ sinh đến dọn dẹp, sau khi mọi thứ chỉnh tề, vẫn gọn ghẽ như lúc ba mẹ còn ở đây, lúc nhỏ khi cô đến đây, chính là những hình ảnh này.

Cô nhìn di động, là Triệu Tiểu Thanh gọi đến, sau khi cô đến Mỹ bốn năm, có một năm tâm tình cô vô cùng tệ, tuyệt vọng vô cùng, mỗi ngày phải cười cười nói nói với người ngoài, đối mặt với từ trêи xuống dưới của nhà họ Thời và tập đoàn, cho đến gần hai năm sau, cuối cùng cô cũng xoay chuyển được phần nào tình hình, vượt ra khỏi muôn vàn áp lực, đó là năm đầu tiên sau khi cô sinh Lạc Lạc, ngay cả thời gian ở với con cô cũng không có.

Khi ấy, cô cắt đứt mọi liên lạc với bạn bè trong nước, cho đến mãi sau này mới nhìn thấy QQ của Triệu Tiểu Thanh, bị Triệu Tiểu Thanh truy hỏi, cuối cùng cô mới cho cô bạn cách thức liên lạc, Triệu Tiểu Thanh rất muốn biết rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì, Thời Niệm Ca đợi đến khi phong ba đi qua, mới kể cho cô ấy biết những chuyện đã xảy ra và tình hình gần đây của mình.

Sau này bọn Tề Bảo Bảo, còn có vài bạn học cũng liên lạc với cô, chỉ là không nói gì nhiều, rốt cuộc chỉ có mỗi Triệu Tiểu Thanh luôn luôn quan tâm đến cô, coi như người duy nhất biết cô quay về Hải Thành.

Nhận điện thoại, Triệu Tiểu Thanh lập tức hỏi: “Tối nay rảnh không? CÓ thể ra ngoài không? Minh bốn năm rồi không thấy cậu, mình báo với cậu một tin tốt lành, mình có thai rồi! Hôm nay dạ dày mình khó chịu, phải đến bệnh viện khám, kết quả là có thai! Hơn nữa… hình như mang thai đôi, bác sĩ sau khi kiểm tra báo kết quả, hà hà!”

Thời Niệm Ca nở nụ cười: “Thật à, sinh đôi cơ, lợi hại đấy!”

“Đương nhiên là lợi hại rồi, cậu đi Mỹ nhiều năm như vậy, bây giờ vẫn độc thân, kết quả mình sắp có con đến nơi rồi, nhân dịp cậu quay về, mình nói phải nhanh nhanh hối thúc cậu, cậu mau chọn giờ đi, mình muốn gặp cậu!” Triệu Tiểu Thanh hí hửng, nhưng thật sự cô vô cùng nhớ bạn mình.

Thời Niệm Ca im lặng một chút.

“Này này mình không phải lấy đứa nhỏ ra kϊƈɦ thích cậu đâu, bọn mình hai lăm hai sáu tuổi đến nơi rồi, bạn bè hai mươi bảy tuổi có con hết rồi, mau kết hôn rồi có con đi, cậu đẹp thế mà, cậu cứ bận rộn như thế mãi không được, phải có chỗ nương tựa rồi.”

Thời Niệm Ca vẫn im lặng như cũ.

Chuyện Lạc Lạc, cô không cho ai biết, bạn thân cũng không nhiều, bình thường đều là dì Hương chăm con giúp cô, lúc mang thai cô rất gầy, bụng không lớn lắm, mặc đồ rộng một chút, ngồi trêи xe sẽ không ai nhận ra.

Cho nên đến tận bây giờ, chuyện cô có con, không quá năm người biết.

“Tôi nay mình phải về nhà, chiều mai tìm thời gian hẹn gần công ty đi, vừa mới về, thật sự không còn cách nào khác, đợi qua đợt này là có thể gặp bất cứ lúc nào.”

“Vậy đi nhé, chiều mai gặp.”

Triệu Tiểu Thanh rất muốn nhắc đến Tần Tư Đình, nhưng nhớ đến thái độ hôm nay của anh ở bệnh viện, lại cảm thấy nói ra sẽ khiến Thời Niệm Ca buồn.

Thật ra cô ấy biết, bây giờ Tần Thần vẫn một thân một mình, Thời Niệm Ca cũng vậy…

Hai người đang yêu nhau, sao đột nhiên nói chia tay là chia tay.

Sau khi nói thêm vài câu thì cúp máy, Thời Niệm Ca nhét di động vào túi, chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên di động lại reo lên, cúi đầu nhìn thấy dì Hương gọi, vội vàng nhận máy.

Kết quả trong di động không phải là giọng của dì Hương, mà là giọng của Lạc Lạc: “Mẹ, hôm nay chúng ta về nhà mới hả? Bà Hương Hương nói sau này chúng ta sẽ ở đây hả?” Sau đó ở bên kia, có vẻ như Lạc Lạc nói gì đó với dì Hương, giọng nói vô cùng đáng yêu: “Bà Hương Hương ơi, mẹ nói sau này mua ba cho con, ba ở đâu thế nhỉ?”