Rõ ràng Quý Noãn đang làm nũng, giọng cũng mềm xuống.
Mặc Cảnh Thâm xoa đầu cô: "Em chắc chứ?"
Quý Noãn gật đầu: "Chắc!"
Nếu Mặc Cảnh Thâm nhớ không sai, khẩu phần ăn sáng vừa rồi đã đủ rồi, nhưng trông cô có vẻ vẫn chưa no…
"Em muốn ăn mì gì?"
"Tùy anh, chỉ cần anh nấu đều được hết."
"Em có chắc ăn hết không?"
"Chắc mà!"
Anh không hỏi thêm nữa: "Chờ đấy, anh đi nấu."
Không phải Quý Noãn cố ý làm nũng, cô đã bị anh giày vò cả đêm, dù sao cũng phải tranh thủ kiếm chút lợi ích chứ, hơn nữa gần đây cô ăn nhiều hơn không ít, tuy không thấy tăng cân, nhưng bữa cơm tình yêu của Mặc Cảnh Thâm có thể ăn được thì cứ ăn, dù sao cũng là chuyện không thể cầu được.
Ba ngày sau.
"Quý Noãn, đã mấy ngày em không về kí túc xá rồi, em đừng có đến muộn vào tiết học sáng của giáo sư Lâm đấy, nghe giáo sư Lâm nói cái vị mà đầu tư cho thư viện đại học T kia đã chính thức trở thành hiệu trưởng danh dự của trường ta, chiều nay sẽ có buổi phát biểu trước mặt giảng viên và sinh viên toàn trường. Hiệu trưởng danh dự cũng sẽ phát biểu vài câu. Không biết buổi họp hôm nay ra sao, chứ bây giờ mấy đứa xung quanh chị đều sôi sục lên hết rồi. Em nhớ đừng đến muộn đấy…"
Trong điện thoại, Bạch Vi không ngừng thúc giục.
Quý Noãn: "Em biết mà, em sắp đến nơi rồi."
"Nhanh lên, hôm nay không thể vắng mặt được."
"Vâng vâng vâng, sắp rồi, em tới ngay bây giờ." Quý Noãn vừa tắt điện thoại, vừa liếc nhìn người được gọi là hiệu trưởng danh dự mới nổi của Đại học T đang ngồi bên cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bạch Vi gọi điên thoại là để nhắc nhở cô đừng vắng mặt, dù sao địa vị trong nước của Tập đoàn Mặc thị không hề đơn giản. Đối với khoa Thương mại và khoa Quản trị kinh doanh, cơ hội được tiếp xúc với Tổng Giám đốc Mặc trong truyền thuyết là một sự kiện trọng đại, không thể bỏ lỡ.
"Hôm nay anh sẽ đến Đại học T à?" Cô nhìn anh, có chút rối rắm, hỏi.
Mặc Cảnh Thâm nhìn cô một cái rồi duỗi tay ôm lấy cô, sau đó hôn lên mắt cô, dịu dàng nói: "Lãnh đạo trường nhiệt tình mời anh phát biểu vài câu. Anh chẳng hứng thú, nhưng vì em nên mới nể mặt Đại học T. Cứ xem như làm chuyện tốt thì làm đến cùng vậy."
"Vâng." Không sai, chuyện Mặc Cảnh Thâm đồng ý tài trợ cũng không phải nói đùa. Cho dù thế nào, anh cũng đã nhận trách nhiệm này, huống chi anh là phía đầu tư cấp bậc giám hiệu trường, đã nhận chức hiệu trưởng danh dự. Nếu anh không nể mặt Đại học T thì chẳng khác nào coi thường ban lãnh đạo trường.
Quý Noãn có thể nhận ra Mặc Cảnh Thâm khá chu đáo lễ độ đối với người quản lý công việc giảng dạy và cống hiến cho sự nghiệp giáo dục, cho nên đương nhiên anh cũng sẽ giữ thể diện cho bọn họ.
Lúc này tài xế đang lái xe, Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm ngồi hàng phía sau. Sau khi Mặc Cảnh Thâm ôm cô thì không buông ra nữa, và cũng không đặt cô về lại chỗ cũ.
Lúc đi qua cột đèn giao thông đầu đường, bỗng điện thoại anh reo vang.
Anh nhìn dãy số hiển thị, là số của Nam Hành.
Mặc Cảnh Thâm bắt máy, sau khi chạy qua giao lộ thì đã đến Đại học T. Quý Noãn thấy sắp trễ giờ mà anh lại đang nghe điện thoại, nên cô nháy mắt với anh, gật đầu khách sáo với tài xế, sau đó xuống xe.
Mặc Cảnh Thâm nghe điện thoại. Một lát sau, anh im lặng chớp mắt một cái, lãnh đạm nói: "Bây giờ bọn họ ở đâu?"
Nghe thấy đầu dây bên kia trả lời, đôi mắt Mặc Cảnh Thâm vẫn trầm tĩnh, không chút gợn sóng: "Tôi biết rồi."
*** W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Quý Noãn tưởng rằng đây chỉ là buổi họp mặt bình thường, không ngờ tất cả thầy trò đều tập trung vào nhà thể dục lớn nhất của Đại học T, ước tính lên đến bảy tám nghìn sinh viên.
Cô không ngờ bọn họ lại dàn trận lớn như vậy.
Quả nhiên Mặc Cảnh Thâm có khiêm tốn đi chăng nữa, nhưng với thân phận và địa vị của anh, nếu muốn mời anh nói vài câu, thì cũng phải bài trí thật phô trương, không dám làm quá nhỏ, chỉ sợ thất lễ.
Nhưng như thế này thì… quá đông rồi.
Sức chứa nhà thể dục của Đại học T khoảng chừng mười lăm nghìn người. Vậy mà bây giờ một nửa chỗ này đã đầy kín sinh viên, một nửa kia thì bị màn sân khấu che chắn, chỉ có một nửa khu vực là mở cửa.
Bởi vì được hưởng ké hào quang của giáo sư Lâm, nên sinh viên của ông đều được ngồi ở ba dãy đầu, có thể nhìn rõ người đứng trên sân khấu.
Phía sau vang lên tiếng học sinh thì thầm to nhỏ.
"Không biết Tổng Giám đốc Mặc trong truyền thuyết có dáng vẻ thế nào nhỉ? Nghe nói đẹp trai lắm đấy…"
"Cậu chưa nhìn thấy hình chụp của Tổng Giám đốc Mặc sao? Rất đẹp trai!"
"Ui, sao cậu có hình của anh ấy? Mình săn lùng mãi không được! Đa phần hình trên mạng đều là hình chụp một bên mặt, hoặc chỉ là tấm hình lờ mờ do phóng viên kinh tế chụp mà thôi, chẳng có tấm nào chính diện. Nhưng mà một bên mặt cũng đủ khiến người khác mê mẩn rồi! Mình đoán nhan sắc của anh ấy cực kỳ cao!"
"Chắc chắn là cao rồi! Chứ cậu nghĩ hai vị nam thần Nam Tần Bắc Mặc ở Hải Thành chỉ là hư danh thôi sao?"
"Mau đưa hình cho mình xem chút đi!"
"… Mình không có hình chính diện, chỉ có hình một bên mặt thôi. Nhưng mà mình đã nghiên cứu cặn kẽ mỗi góc nghiêng khuôn mặt rồi, xác thực Tổng Giám đốc Mặc đẹp trai 360 độ không góc chết, đẹp đến độ khiến người khác phải nghẹt thở…"
Đám người vẫn tiếp tục thì thầm to nhỏ với nhau. Quý Noãn phóng tầm mắt nhìn các lãnh đạo trường trên sân khấu, khóe miệng nhếch lên một đường cong mờ nhạt.
Thật ra có đôi khi thế giới sinh viên thật rất đơn giản. Tuy rằng không thích người đàn ông của mình bị người phụ nữ khác dòm ngó, nhưng bây giờ cô lại có loại cảm giác mình đang ngồi giữa một đám người mê mẩn chồng mình.
Ngay cả Bạch Vi lâu nay tác phong trầm ổn, nhưng bây giờ khuôn mặt cũng lộ ra vài phần mong đợi.
Bạch Vi còn vậy, thì đừng nói chi đến Lăng Phi Phi ngồi bên cạnh. Ánh mắt cô ta giống như muốn xuyên thủng sân khấu để xem thử Tổng Giám đốc Mặc trong truyền thuyết đã đến hay chưa.
Thành phố T không thể so với Hải Thành, người nơi này tiếp xúc rất ít với Tập đoàn Mặc thị.
Mà cho dù có ở Hải Thành đi nữa thì bọn họ cũng chưa chắc có cơ hội nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm. Chỉ là nếu ở đó thì bọn họ sẽ hiểu rõ bối cảnh của Tập đoàn Mặc thị nhiều hơn mà thôi. Tuy số người mê đắm mê đuối Mặc Cảnh Thâm rất nhiều, nhưng đa phần các thiếu nữ chưa lập gia đình ở Hải Thành đều hiểu người đàn ông này chỉ có thể mơ ước, chứ không thể nắm trong tay. Lâu lâu vẫn có vài người kiên trì mơ ước đến anh, gây không ít phiền phức cho Quý Noãn, nhưng cũng chẳng đáng là bao.
Lãnh đạo trường đang đọc diễn văn, mọi người bên dưới cảm thấy vô cùng tẻ nhạt, bèn lặng lẽ tám chuyện một hồi, không biết khi nào Tổng Giám đốc Mặc sẽ ra ngoài.
Bạch Vi nhìn một hồi rồi dời mắt về phía Lăng Phi Phi, thờ ơ hỏi một câu, tựa như tán gẫu: "Cô có tìm được đồng hồ kim cương mà mấy ngày trước bảo mất chưa?"
"Vẫn chưa." Lăng Phi Phi đáp, ánh mắt như vô thức liếc về phía Quý Noãn.
Quý Noãn vẫn thản nhiên lãnh đạm nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Bấy giờ Lăng Phi Phi mới vội vàng ngoảnh mặt đi, không nhìn cô nữa.
Cô ta có cảm giác lần nào cũng bị khí thế lãnh đạm thờ ơ của Quý Noãn trấn áp. M* nó, đúng là gặp quỷ mà!