Anh đẩy cửa sổ ra, tiếng phụ nữ theo tiếng gió vang lên: “Đúng vậy, bác Âu gọi nhầm người, ở đây không có ai là bà Mặc cả.”
***
Quý Noãn ngồi ở sảnh trước một lát, thỉnh thoảng hàn huyên chuyện trong nhà với bác Âu. Cô đang ngồi thì nhìn thấy Mặc Bội Lâm từ cửa sau đi qua liếc nhìn cô. Rõ ràng Mặc Bội Lâm không ngờ mấy năm trôi qua rồi mà bây giờ lại còn có thể nhìn thấy Quý Noãn ở nhà họ Mặc. Đôi mắt bà ta thoáng liếc nhìn cô, nét mặt chuyển từ khó hiểu sang nặng nề rồi quay người đi.
“Sao cô họ lại ở đây?”
Quý Noãn nhớ lúc trước ông cụ đã từng nói, khi ông nổi cơn giận thì đã đuổi hết những người suốt ngày muốn ôm chân nhà họ Mặc kết tình họ hàng thân thiết. Về lý mà nói thì trong đám người đó, chắc chắn cô họ Mặc Bội Lâm chính là người đứng đầu danh sách. Vậy sao bây giờ cô lại gặp bà ta ở nhà họ Mặc?
Bác Âu lắc đầu cười ngao ngán: “Cô chưa biết đấy thôi. Bà ta dẫn đứa con gái Mặc Giai Tuyết đến nương nhờ nhà họ Mặc được một thời gian rồi. Ông cụ đã lớn tuổi, sức khỏe không còn được tốt như mấy năm trước nữa. Ông cụ không có con gái, tóm lại vẫn cần có người quan tâm chăm sóc. Haiz, hai năm trước Mặc Giai Tuyết gả cho một ông chủ ngân hàng nhỏ, tưởng rằng có thể được phú quý sang giàu. Ai dè người đàn ông kia suốt ngày ăn chơi đàng điếm, có đến cả hàng tá phụ nữ, cuối cùng vẫn phải ly hôn. Cô Giai Tuyết này giống y mẹ mình, lấy chồng không được bao lâu thì ly hôn, cũng may là chưa mang thai, không đến nỗi phải như mẹ cô ta nuôi dạy con một thân một mình hơn hai mươi năm.”
“Bây giờ mẹ con nhà này không nơi nương tựa. Mặc Bội Lâm lớn tuổi rồi, cũng không thể nào tìm được một chỗ dựa tốt. Giai Tuyết mới hai mươi bảy tuổi, nhưng dù tìm được ai thì cũng vẫn là cưới lần thứ hai, rất khó. Mẹ con họ lại đều là người tự cao tự đại, không dễ dàng tìm được người vừa ý mình. Ông cụ thấy hai mẹ con họ suốt ngày đến ăn nhờ ở đậu nhà họ Mặc thì cũng biết là họ không còn chỗ nào để đi. Thấy hai người họ đáng thương nên cuối cùng ông ấy cũng động lòng trắc ẩn. Ông cụ nghĩ đến tình cảm lúc xưa nên không đuổi mẹ con họ, mà cho ở lại.”
Quý Noãn hiểu ra liền gật đầu: “Ông nội Mặc không có con gái, bây giờ có một cô cháu họ để chăm sóc thì cũng tốt.”
Bác Âu cười: “Ông cụ tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn chưa bỏ được thói xấu dễ mủi lòng. Chúng tôi thấy hai mẹ con Mặc Bội Lâm, Mặc Giai Tuyết ở đây gần hai năm cũng khá an phận, nên cứ tiếp tục để họ ở lại.”
An phận à?
Quý Noãn nhớ tới vừa rồi bất ngờ gặp Mặc Bội Lâm, ánh mắt của bà cô họ này đang ôn hòa thì lập tức lóe lên vẻ sắc như lưỡi lam chỉ trong nháy mắt. Bà ta nhìn thấy Quý Noãn xuất hiện ở đây mà như thể nhìn thấy kẻ thù định đến chiếm đoạt địa bàn của mình vậy.
Chuyện cô và Mặc Cảnh Thâm ly hôn, người nhà họ Mặc đều biết. Cô mới về thăm ông nội Mặc một chút thôi mà chỉ cần nhìn thoáng qua nét mặt vừa rồi của Mặc Bội Lâm là biết ngay được họ không có bao nhiêu an phận rồi.
***
Hai tiếng sau, khoảng năm rưỡi, trời đã chạng vạng, sắp đến bữa tối, nhà bếp đang nấu nướng chuẩn bị cho bữa ăn.
Ông cụ Mặc cũng đã tỉnh dậy, sau khi nghe nói Quý Noãn đến thì kích động bật dậy khỏi giường. Ông cụ sợ trên người đầy mùi thuốc nên cố tình thay quần áo rồi mới đi ra sảnh trước.
Cửa sảnh trước được bác Âu mở ra, người đàn ông trầm tĩnh lạnh lùng đẩy xe lăn của ông cụ đi vào. Người đàn ông đi sau xe lăn cao ngạo lạnh lùng, đôi mắt đen láy sâu thẳm như hai hồ nước sâu không thấy đáy.
“Con bé Noãn, con bé Noãn đến phải không?”
Quý Noãn vừa nghe thấy tiếng gọi thì đứng bật dậy, dường như cố tình né tránh tầm mắt của anh mà chỉ nhìn ông cụ ở đằng trước. Khi nhìn thấy ông cụ ngồi trên xe lăn thì chóp mũi thoáng chua xót, cô cố gắng nở nụ cười: “Ông nội Mặc.”
Bây giờ ông cụ Mặc cũng không so đo Quý Noãn gọi mình là ông nội hay là ông nội Mặc, chỉ mỉm cười chăm chú nhìn cô. Xe lăn ông ngồi có nút điều khiển tự động, sau khi Mặc Cảnh Thâm đẩy xe vào phòng là ông có thể tự điều khiển xe di chuyển, bấm nút rồi tiến đến gần chỗ Quý Noãn.
Quý Noãn sợ ông cụ và xe lăn cùng va vào lưng ghế dựa ở bàn trong góc bèn vội vàng bước nhanh về phía trước đè lên tay vịn xe lăn, rồi cúi xuống ghé đến gần ông cụ nói: “Ông nội Mặc, cháu ở đây rồi, ông không cần phải vội. Xung quanh đây đều là bàn gỗ đàn hương mà ông thích, rất cứng. Ông chỉ va vào một cái là đã đau lắm rồi, ông cẩn thận một chút.”
Nói rồi cô tự tay đẩy xe lăn của ông cụ đến trước bộ bàn ghế. Tâm trạng ông cụ cực kỳ phấn chấn, dường như không kiềm chế được xúc động mà kéo tay cô đặt vào lòng bàn tay mình, còn một tay khác thì vỗ nhẹ lên tay cô, bùi ngùi nói: “Con bé này, đi một cái là đi liền ba năm. Cháu tưởng ông già này sống lâu nên cứ thoải mái trốn nhà đi biền biệt mấy năm như vậy phải không?”
Cô rời đi sau khi ly hôn mà lại bị nói như là trốn nhà đi vậy, như thể đến bây giờ Quý Noãn vẫn chưa thật sự rời khỏi gia đình này.
w●ebtruy●enonlin●e●com Quả nhiên ông cụ vẫn rất có lòng.
Quý Noãn vui vẻ dịu dàng: “Ông nội Mặc, đừng nói là ba năm, bây giờ có rất nhiều người già sống đến gần một trăm mười tuổi, ông sống thêm ba mươi năm nữa không có gì là khó.”
“Hừ, nói như con bé này, ông sống thêm ba mươi năm nữa thì thành tinh rồi.” Ông cụ Mặc dằn dỗi với cô như trẻ con.
Quý Noãn lập tức cười đến cong khóe miệng khóe mày, tay bị ông cụ nắm giữ nhưng vẫn không vội rút lại, chỉ kiên nhẫn cúi xuống bên cạnh xe lăn khẽ nói: “Cháu nghe bác Âu kể mấy hôm trước ông bị ngất vì huyết áp tăng, cũng may chỉ là huyết áp cao chứ không phải bệnh gì nặng cả. Sau này nhất định ông phải nhớ uống ít rượu thôi, ăn ít đồ ăn có dầu mỡ, nhiều năng lượng đi, tăng cường ăn đồ ăn dễ tiêu hóa một chút.”
“Cháu tưởng chỉ vì ông bình thường uống chút rượu, ăn chút đồ bổ mà bị cao huyết áp sao hả?” Ông cụ lại hừ một tiếng, nắm chặt lấy tay Quý Noãn: “Đó là vì ông biết con bé này về nước mà vẫn không đến thăm ông, nên ông mới tức!”
Sắc mặt Quý Noãn vô cùng khó xử.
Ông cụ liếc sang cô, vẫn hừ hừ tức giận: “Cháu nói đi, tình cảm của cháu với Mặc Cảnh Thâm lúc trước đang tốt đẹp như sông liền núi, không ai có thể chia rẽ được, thế mà không thèm nói với ông một tiếng về chuyện ly hôn. Lúc đó ông đứng dưới tòa nhà công ty cháu đợi lâu như vậy mà cháu vẫn tránh né không gặp, cháu có biết ông đau lòng như thế nào không?”
Quý Noãn cụp mắt xuống: “Ông nội Mặc…”
Thấy Quý Noãn có vẻ không muốn nhắc lại chuyện ba năm trước, ông cụ Mặc buông tay cô ra, thở dài: “Thôi quên đi, lúc đó cháu không chịu gặp ông, nhất định là vì cháu không dám. Dù sao cơn giận đè nén trong lòng ông trước đây cuối cùng cũng được trút hết lên người Mặc Cảnh Thâm rồi. Ông đánh nó cái nào nó nhận cái đó. Dù sao cháu cũng đã bình yên trở về, ông không nên nhắc đến năm đó nữa.”
Quý Noãn nghe thấy ông cụ nói như vậy thì theo bản năng ngước lên nhìn về hướng Mặc Cảnh Thâm, vì bác Âu đi đến nói chuyện mà giờ anh vẫn đang đứng ở cửa. Vì ánh mắt của Quý Noãn liếc về phía mình mà gương mặt trầm tĩnh thờ ơ của Mặc Cảnh Thâm thoáng dịu lại, nhưng rõ ràng anh không có ý định giải thích gì về câu nói của ông cụ.