Cuối cùng đương nhiên nhóc sẽ lựa chọn tự mình đi. Chỉ là mới đi được nửa đường thì eo nhóc đột nhiên bị siết lại. Nam Hành đi phía sau nhìn thấy tốc độ chậm chạp như ốc sên của nhóc thì không chịu được mà bế nhóc lên.
Phong Lăng: “… Lão đại, tôi có thể tự đi được.”
“Để nhìn cậu từ từ lết về sao? Lãng phí thời gian!” Nam Hành không hề nhìn nhóc mà cứ thế bế nhóc rảo bước đưa về nơi ở.
Vốn dĩ thân thể nhóc không thoải mái lắm, lại thấy dáng vẻ của anh như thế này nên nhóc cũng không dám để lộ ra mình rất khó chịu, chỉ dè dặt nghiêm mặt lại. Sau khi trở về phòng, lúc anh vừa đặt nhóc lên giường, nhóc lập tức lăn thẳng vào bên trong.
Nam Hành vẫn đang giữ tư thế cúi người ở cạnh giường, nhìn thấy nhóc tự mình lăn vào trong, ánh mắt sa sầm xuống.
Sao vừa rồi trong lúc vô tình, anh lại có cảm giác dường như mình đang muốn sàm sỡ con gái vậy nhỉ? Thằng nhóc này nhạy cảm trốn vào trong là có ý gì?
“Cảm ơn lão đại, chúc lão đại ngày mai lên đường an toàn.” Phong Lăng tựa sát lưng vào tường mà nói.
Nam Hành nhìn về phía Phong Lăng, đôi mắt sâu thẳm nhìn không ra cảm xúc gì.
Quả thật cơ thể của Phong Lăng rất gầy yếu.
Phong Lăng vẫn dựa sát vào tường, ngẩng đầu lên nhìn, nghi ngờ phải chăng thái độ của mình quá bình tĩnh thờ ơ nên khiến Lệ lão đại cảm thấy không thoải mái. Nghĩ vậy, nhóc liền mỉm cười với anh: “Bác sĩ nói tôi phải nghỉ ngơi thật tốt, bây giờ tôi có thể nghỉ ngơi được chưa?”
Nam Hành đang đứng cúi người xuống ở cạnh giường. Từ góc độ này anh có thể nhìn rõ được khuôn mặt trắng trẻo và có hơi vô tội của cậu thiếu niên. Thậm chí anh còn có thể nhìn thấy rõ ràng lông tơ vô cùng mảnh mai trên gò má nhóc.
Nam Hành híp mắt nhìn: “Phong Lăng, rốt cuộc năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”
Bao nhiêu tuổi?
Phong Lăng trầm ngâm: “Chắc là sắp tới ngày sinh nhật mười bốn tuổi rồi. Nhưng tôi cũng không biết cụ thể mình sinh ngày nào. Lúc trước, người từng nhận nuôi tôi đã quyết định xem tháng Chín hàng năm là ngày sinh nhật của tôi, để tôi có thể nhớ rõ tuổi tác của mình. Tính như vậy thì tháng sau tôi đã đủ mười bốn tuổi. Sao vậy lão đại? Tuổi còn nhỏ thì nhất định phải bị nghi ngờ hết lần này đến lần khác trong căn cứ sao?”
Rõ ràng Phong Lăng không hiểu tại sao Nam Hành lại đột nhiên hỏi tuổi của mình làm gì.
Vốn dĩ Nam Hành muốn nói, nhìn dáng vẻ của nhóc e là vẫn chưa được mười ba tuổi, một tên nhóc sao có thể nhỏ con đến như vậy chứ, nhưng nào ngờ nhóc đã sắp mười bốn tuổi rồi.
Nam Hành không hề nghĩ rằng Phong Lăng lại nhạy cảm với chuyện bị anh hỏi tuổi tác đến như vậy. Nhóc cứ tưởng rằng anh lại muốn tìm lý do đuổi nhóc ra khỏi căn cứ.
“Lão đại anh yên tâm mà đi đi. Tôi đảm bảo hai năm sau, thể lực và tất cả những điểm không đạt yêu cầu của tôi đều có thể vượt qua khảo sát, cũng không cần lão đại anh phải lao tâm tổn sức vì tôi nữa.” Phong Lăng cố gắng dùng cách hòa nhã, bình thản để ra lệnh đuổi khách.
Nam Hành cứ như không nghe thấy gì, đột nhiên đưa tay lên nắm lấy bờ vai của Phong Lăng, kéo nhóc từ trong góc tường ra ngoài. Phong Lăng nơm nớp lo sợ, muốn né tránh theo bản năng, nhưng tay của anh đã nắm chặt lấy bờ vai của nhóc, sau đó chuyển xuống cánh tay nhóc, cuối cùng dừng lại ở bắp chân mà lúc nãy Phong Lăng vừa mới để lộ ra ngoài.
Phong Lăng ngơ ngác, cố kìm nén sự manh động muốn đá văng anh ra, nhóc vốn không thích bị người khác động chạm vào người, vậy mà giờ dường như đã bị chạm tới giới hạn cuối cùng. Nhóc ngước đôi mắt đã trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều lên nhìn anh: “Anh làm gì cái gì vậy?”
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng có phần sắc bén của cậu thiếu niên, Nam Hành lạnh lùng nói: “Cả người trên dưới không có tí thịt nào.”Giọng nói có vẻ xen lẫn cảm giác ghét bỏ.
Phong Lăng: “… Sớm muộn gì tôi cũng luyện tập cho ra được cơ bắp.”
“Chà.” Nam Hành lạnh nhạt cười ra tiếng. Anh nhìn nhóc với ánh mắt không mấy xem trọng, sau đó xoay người rời khỏi.
Thấy Nam Hành đi ra ngoài, đóng cửa lại rồi, Phong Lăng mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này nhóc mới cảm thấy cả người mềm nhũn, nằm bẹp xuống giường, không muốn nghĩ ngợi gì cả, chỉ muốn đi ngủ.
Nam Hành nghĩ đến vết thương trên đầu gối của Phong Lăng mới vừa bôi thuốc, anh quay người lại, mở cửa ra, định nhắc nhở nhóc thay cái quần rộng hơn một chút, mất công lãng phí thuốc đã bôi.
Kết quả khi anh đẩy cửa vào thì nhìn thấy dáng vẻ nhóc nằm bẹp trên giường, ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Nam Hành: “…”
Con m* nó, thằng nhóc này sống quá thoải mái rồi, như vậy mà cũng có thể ngủ được.
Ngày mai ông đây sắp phải rời khỏi căn cứ rồi, một chút cảm giác quyến luyến cũng không có sao?
M* nó, mấy đứa nhóc ngày nay đứa nào cũng bạc tình bạc nghĩa như vậy à?
Nhìn thấy cậu thiếu niên khi ngủ thì nằm im, trông ngoan ngoãn, nghe lời, mềm mại y như con mèo trắng, Nam Hành hít sâu, ánh mắt nặng nề nhắm lại, lồng ngực cũng phập phồng theo hơi thở, sau đó đóng “rầm” cửa lại, xoay người rời khỏi.
Trước giờ Phong Lăng đều rất nhạy cảm, từ lúc cửa mở ra nhóc đã tỉnh lại rồi. Nghe thấy âm thanh cánh cửa đóng lại thật mạnh, nhóc mới mở mắt ra, mơ hồ nhìn chằm chằm cánh cửa may mắn chưa bị sập xuống, lẩm bẩm trong miệng nói không thành tiếng: “Bệnh thần kinh.”***
Sáng sớm hôm sau.
Vì đã được nghỉ ngơi cả một ngày trời nên hôm nay Phong Lăng đi xuống căng tin của căn cứ với tinh thần vô cùng sảng khoái. Nhóc dự định sẽ ăn một bữa sáng thật no nê.
Nào ngờ hầu như các thành viên trong căn cứ đều tụ tập trong căng tin, bởi hiếm lắm mới thấy Lệ lão đại tới căng tin được một lần. Chắc là anh tạm thời phải xa căn cứ này nên muốn giữ lại vài kỷ niệm, cho nên hôm nay định cùng mọi người ăn bữa sáng tại đây.
Sau khi đi vào, nhìn thấy bóng dáng cao to đang ngồi ở chiếc bàn dài bên cạnh cửa sổ kia, Phong Lăng chỉ liếc một cái, không giống như các thành viên khác tiến tới chào hỏi xã giao, cũng không nói lời nào tiếc nuối mà xoay người đi thẳng vào bên trong, gọi đồ ăn sáng cho mình.
Sau đó nhóc bưng một phần thức ăn đầy đặn ra, ngồi cách chỗ của Nam Hành rất xa, bắt đầu ăn, hoàn toàn không quan tâm đến lão đại đang ngồi ở đó chờ nhóc đến chào hỏi.
Lần này, ngay cả A K cũng cảm thấy Phong Lăng thật sự quá đáng khi không biết giao tiếp như vậy.
Lão đại sắp phải đi rồi, gặp nhau ở đây, về tình hay về lý cũng cần phải nói lời tạm biệt, dù sao hai năm nữa lão đại mới trở lại. Hơn nữa lão đại vẫn luôn là lão đại ở đây, cho dù không có mặt thì cũng có thể nắm bắt mọi thứ ở căn cứ từ xa, tuyệt đối không thể không tiếp đón chu đáo. Việc tiến lên chào tạm biệt, nói vài câu, để lại con đường lui cho mình là chuyện đương nhiên cần phải làm.
Nhưng mà cái tên đầu gỗ Phong Lăng này lại không hề có chút động tĩnh gì, còn ngồi đó chỉ biết ăn ăn ăn.
Lúc này, người trong căng tin đều không muốn đi lấy cơm, chỉ muốn tìm cơ hội đến gần tiếp cận Nam Hành, lại nhìn Phong Lăng đang ngồi ở đó ăn sáng.
Thằng nhóc này đang làm gì vậy?
Coi thường địa vị của Lệ lão đại sao?
Bây giờ cả căng tin chỉ có Phong Lăng ngồi ở bên kia và Lệ Nam Hành ngồi ở phía gần cửa sổ đang ăn sáng, thằng nhóc này không biết suy nghĩ hay sao?
Lão đại vốn đã ngứa mắt nhóc lắm rồi, lần này đoán chắc càng muốn đá tên nhóc này ra khỏi căn cứ.
Nam Hành thật sự không ngờ Phong Lăng có thể vô tâm đến vậy, tay anh cầm đũa hết thả lỏng rồi siết lại, siết lại rồi lại thả lỏng ra. Cuối cùng anh chịu không nổi, quăng đũa xuống, đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Khi ra đến cổng, xe của nhà họ Lệ đã sớm đợi sẵn ở bên ngoài. Không biết hôm nay cậu chủ Lệ cứ lề mề trong căng tin để đợi người nào.
Nam Hành bước lên xe, hoàn toàn không có ý định hạ cửa kính xuống để nhìn ra bên ngoài.