Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 765: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (28)



Nét mặt ông cụ Lệ liên tục biến đổi từ xanh đến trắng. Ông cụ tức giận đến mức tay nắm chặt gậy ba-toong.

Như thể nếu Lệ Nam Hành nói thêm một câu nữa thì ông cụ sẽ vung gậy lên đập chết anh luôn vậy.

Cưới quần áo và di vật về?

Nó còn dám nói như vậy!

"Láo toét! Con bé Phong Minh Châu kia đã đến dưới nhà rồi kia kìa. Cho dù bây giờ cháu không có ý định kết hôn thì vẫn cứ phải đi gặp một lần!"

"Không gặp, không nói chuyện, không cưới." Đây câu trả lời cuối cùng của Nam Hành về hôn ước với nhà họ Phong.

Chỉ cần anh đã quyết định thì đến cả ông cụ Lệ cũng không thể thay đổi. Nghe mấy chữ ngắn gọn lại vô cùng cao ngạo lạnh lùng của anh, ông cụ Lệ cũng biết anh thật sự không bao giờ cưới con gái lớn nhà họ Phong.

Nhưng hôn ước với nhà họ Phong lại là việc cấp bách. Hiện tại quyền lực nhà họ Phong ở Mỹ đã vươn tầm đến giới chính trị, trong khi đó gia tộc đối thủ một mất một còn với nhà họ Lệ thì vẫn đang dòm ngó quyền lực của nhà họ Phong. Nhà họ Phong bắt tay với gia tộc quyền thế nào thì cũng tạo nên nguy cơ. Hiện giờ tuy nhà họ Lệ vẫn như mặt trời ban trưa, nhưng nếu nhà họ Phong có hôn ước với đối thủ một mất một còn của bọn họ thì khó mà nói trước mọi chuyện được.

"Cháu chắc chắn không cưới Phong Minh Châu?" Ông cụ Lệ lạnh lùng nheo mắt lại, nghiêm túc nhìn anh.

Lệ Nam Hành lãnh đạm nói: "Không cưới."

"Thằng nhóc này được lắm! Có giỏi thì nhớ kỹ lời cháu vừa nói cho ông. Chúng ta nhất định phải có được hôn ước với nhà họ Phong, cho dù cháu có phải cưới một bộ quần áo và di vật thì cũng phải cưới một đứa con gái nhà họ Phong về đây!" Ông cụ Lệ bực bội, chống gậy xoay người đi thẳng ra ngoài, sập cửa rất mạnh.

Nam Hành cũng không thèm để ý, ngáp một cái, cứ ngang nhiên nằm lỳ trên giường. Anh lại cầm di động lên đọc tin nhắn chuyển khoản mà ngân hàng gửi về.

Anh cong khóe môi, thở dài mỉm cười một tiếng, ném điện thoại di động sang một bên.

***

Thời gian như nước chảy qua cầu, một năm rưỡi trôi qua.

Cuộc sống trong căn cứ XI vẫn tiếp diễn. Trong hai năm này, Phong Lăng lại cao thêm ít nhất bảy, tám centimet. Mặc dù giữa một đám đàn ông trong căn cứ, nhóc vẫn có vẻ quá thấp bé, nhưng một cô gái mười lăm tuổi đã cao đến một mét sáu lăm thì thật sự không lùn. Huống hồ cô còn có ít nhất hai, ba năm dậy thì nữa để lớn.

Sáng sớm, Phong Lăng nghe thấy âm thanh tín hiệu luyện tập buổi sáng. Cô đứng dậy thay quần áo, đang chuẩn bị đi tập luyện thì sực nhớ đến nhiệm vụ mà Hàn Kình giao cho mình và A K. Ngay hôm nay, cô và A K phải rời căn cứ đi phá bom mìn ở rừng cây nào đó tại Los Angeles.

Phong Lăng suy nghĩ, vẫn thức dậy như ngày thường. A K đã tới đây từ rất sớm, gõ cánh cửa phòng cô. Khi anh ta đi vào, Phong Lăng đã mặc xong quần áo. Tinh thần của cô phấn chấn, dù bị huấn luyện khắc nghiệt trong vòng một năm rưỡi nhưng làn da cũng vẫn trắng nõn lạ thường. Không biết hai năm tập luyện ngoài trời nóng rẫy, có phải Phong Lăng đã dùng loại kem chống nắng cực mạnh nào đó hay không. Nếu không thì tại sao một thời gian dài như vậy rồi mà đến bây giờ da của cô vẫn không hề có dấu hiệu đen đi vì cháy nắng?

Hơn nữa, so với lúc vừa đến, ngoài việc cao lên một ít, thể lực cũng mạnh hơn thì dường như Phong Lăng quả thật không thay đổi gì quá nhiều.

Nếu thật sự muốn nhắc đến thay đổi, có lẽ dung mạo của Phong Lăn đã ưa nhìn hơn một năm rưỡi trước kia? Đúng là, nam hay nữ trong độ tuổi dậy thì phát triển thì dung mạo cũng càng ngày càng đẹp ra.

"Phong Lăng, hơn một năm nay, cậu luôn một mình một phòng. Tôi thật sự nghi ngờ có phải cậu giấu kem chống nắng thần kỳ gì hay không đó." Sau khi vào cửa, A K bắt đầu lục lọi tìm kiếm xung quanh không nể nang gì. Anh ta mở ngăn kéo rồi lại lục ngăn tủ, tìm một hồi lâu mà cuối cùng vẫn không tìm thấy bất cứ thứ gì kiểu như kem dưỡng da này nọ.

Trong căn cứ bọn họ có vài anh em nhạy cảm với tia UV, trong phòng cũng có ít nhất vài hộp kem dưỡng cho nam. Lúc nào da dẻ Phong Lăng cũng trắng trẻo nõn nà, tất cả mọi người đều tưởng cô còn trẻ tuổi nên cẩn thận chăm sóc, nhưng không ngờ ngay cả một lọ kem dưỡng ẩm mà cô cũng không có.

Phong Lăng thấy A K sắp lục đến rương dự phòng dưới giường có cất băng vệ sinh mà cô lén ra ngoài mua về hàng tháng. Cái gì cô cũng có thể giả trang thành đàn ông, chỉ duy mấy ngày đặc thù từng tháng là cô đành bó tay.

Thấy tay A K đã sắp đụng tới rương, Phong Lăng tung một cú đá thẳng vào chân trước của anh ta. A K lảo đảo một cái rồi bổ nhào xuống giường, sau đó lại lập tức nhảy dựng lên: "Trời ạ! Tốc độ tung cước của cậu bây giờ đã nhanh như vậy cơ à, không ngờ tôi lại không hề chú ý tới!" Phong Lăng vừa đội mũ lưỡi trai màu đen bắt buộc mỗi khi làm nhiệm vụ, vừa vươn tay vỗ nhẹ hai má A K: "Anh nghĩ rằng nguyên nhân tôi có thể vào căn cứ XI là gì chứ. Lúc trước tôi chưa được huấn luyện bài bản, đơn giản chỉ dựa vào chút tốc độ ấy mới lọt được vào mắt lão đại. Bây giờ đã huấn luyện lâu như vậy rồi, nếu tôi vẫn là tôi của trước kia thì chẳng phải huấn luyện bằng thừa rồi hay sao?"

Lúc bị vỗ mặt, nét mặt của A K ngẩn ra. Tay Phong Lăng mềm hơn tay anh ta, mềm mại lại mảnh dẻ, thật sự dễ dàng khiến người ta sinh ra ảo giác nào đó.

Quan trọng hơn là khi nhìn gần thằng nhóc Phong Lăng này thật sự rất đẹp trai, dung mạo khó phân biệt nam nữ, lại thêm nụ cười luôn lạnh lùng như không khiến người ta không đoán được suy nghĩ thật sự của mình. Hơn nữa ngày thường, mọi người đi với nhau chủ yếu đều là làm nhiệm vụ hoặc huấn luyện, không lúc nào không có những động tác huấn luyện thể lực mạnh mẽ gần như bạo lực. Đột nhiên anh ta lại bị vỗ mặt dịu dàng như đang đùa giỡn như thế...

A K hít sâu hai cái, nhất thời quên vừa mình đã lục lọi đến đâu, chợt nhanh chóng lui về phía sau.

Không được!

Sau này anh ta nhất định phải giữ khoảng cách với Phong Lăng mới được!

M* nó chứ, không giữ khoảng cách là không xong! Vừa rồi anh ta mới chỉ bị vỗ mặt một cái, lại ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng rất gần trên người Phong Lăng sau khi tắm buổi sáng, thế mà m* nó chứ, cái mùi anh ta ngửi được từ người đàn ông khác, lại khiến anh ta có cảm giác đáng xấu hổ khi bụng dưới có chút dâng trào mãnh liệt...

Không lẽ đàn ông trong căn cứ này quá nhiều, xu hướng giới tính của anh ta đã, không bình thường nữa rồi?

Không được, không được, không được!

Về sau rời khỏi căn cứ, anh ta muốn ngủ với phụ nữ và sinh con, sống trên đỉnh cao như một người đàn ông, tuyệt đối không thể bị Phong Lăng bẻ cong như thế được!

***

Rừng cây cần đi phá bom mìn không xa căn cứ XI. Đây là nhiệm vụ thứ ba mà Phong Lăng nhận được trong gần hai năm ở căn cứ XI.

Hai nhiệm vụ trước cũng rất đơn giản, đều chỉ hỗ trợ cảnh sát Los Angeles bắt tội phạm. Bây giờ căn cứ phái riêng Phong Lăng và A K đến, một là bởi vì Phong Lăng có cảm giác phương hướng trong rừng cây rất tốt, hơn nữa nhóc cũng cần rèn luyện. Hai là A K rất giỏi dùng khoa học công nghệ kỹ thuật tìm đồ vật nguy hiểm, tiện cho việc tìm kiếm mìn bị chôn dưới đất. Hai người cũng không phải mới hợp tác lần đầu, căn cứ rất yên tâm về họ.

Sau khi tới khu vực làm nhiệm vụ, hai người chỉ dùng nửa ngày đã dò và phá được toàn bộ số mìn bị chôn dưới đất trong khu vực.

A K cất bom mìn đã bị vô hiệu hóa cất vào túi chuyên phòng cháy, vừa mới xách túi lên lưng thì di động trong túi áo Phong Lăng đã rung lên.