Phong Lăng nghỉ ngơi ở trong căn cứ hai ngày, cũng không gặp Lệ Nam Hành đúng hai ngày.
Lệ lão đại nói không muốn trông thấy cô nhưng cô không nhốt mình trong phòng lâu như vậy. Cô vẫn đi đến nhà ăn và phòng y tế, còn gặp được cả em gái của Bác sĩ Văn, người duy nhất cô không thấy chính là Lệ Nam Hành.
Vốn dĩ khi nhìn thấy chiếc xe con màu đỏ đó, trong tiềm thức của cô nghĩ rằng em gái của Bác sĩ Văn là một cô gái trẻ tuổi hào phóng như Tần Thư Khả.
Nhưng kết quả đó lại là một cô gái hai mươi tư tuổi, trắng trẻo, ít nói và vô cùng thông minh, lạnh lùng. Hơn nữa, cô ấy đã tốt nghiệp tiến sĩ ở một trường đại học y nào đó của Pháp, nghe nói đã vào làm ở bệnh viện lớn nhất Los Angeles. Hiếm khi được nghỉ mấy ngày, cô ấy đã đến căn cứ để thăm anh trai của mình, tiện thể vì anh trai cô ấy gần đây thấy thân thể khó chịu nên đã đi ra ngoài khám bệnh. Cô ấy sẽ thế chân anh mình ở phòng y tế này mấy ngày.
Chính vì hai ngày nay phải đến phòng y tế lấy thuốc nên Phong Lăng mới tiếp xúc với cô gái họ Văn này. Cô cảm thấy đây là một cô gái rất tốt.
Nhưng lần trước ở trong nhà ăn, lúc mấy thành viên của căn cứ nhắc đến em gái của Bác sĩ Văn, trong ánh mắt cứ lấp lánh như đang có chuyện để hóng hớt là sao?
Một bác sĩ nữ xinh đẹp, dịu dàng và tài giỏi, không lẽ cô ấy cũng sẽ có tin đồn gì đó?
Vào buổi tối thứ hai khi Phong Lăng nghỉ ngơi, trong căn cứ như thường lệ có nhiệm vụ phải chấp hành, dù chỉ là một nhiệm vụ nhỏ, nhưng nghe nói Lệ lão đại cũng đi. Nguyên nhân mọi người bàn tán chuyện Lệ lão đại tham gia nhiệm vụ này là bởi anh đang bị thương mà vẫn đi.
Vết thương mấy hôm trước trên cánh tay anh vẫn chưa lành.
Nhiệm vụ này kéo dài ba giờ đồng hồ, có mấy thành phần khủng bố gây rối trong thành phố Los Angeles đã bị thành viên của căn cứ XI chế ngự, còn có hai tên bị bắn chết tại chỗ, nghe nói người nổ súng chính là Lệ Nam Hành.
Những chuyện này, Phong Lăng đều được nghe A K kể lại, dù gì cô cũng đã không gặp lão đại hai ngày, đến đèn ở căn phòng sát vách cũng không thấy sáng.
Đoàn người được phái đi ngồi trên chiếc máy bay trực thăng của căn cứ XI, nhanh chóng quay về căn cứ.
Phong Lăng đứng trên ban công nhìn chiếc trực thăng trên bầu trời, mãi đến khi trực thăng đáp xuống, cô lập tức nắm lấy tay vịn của lan can, trong lòng có một loại xúc động vô hình.
Vết thương trên cánh tay của Lệ lão đại là tại cô, nhưng từ lúc anh bị thương đến giờ, cô đều không màng tới. Bây giờ anh lại mang theo vết thương này đi làm nhiệm vụ. Dù chỉ là vết thương ngoài da, nhưng dẫu sao nó cũng tổn thương đến da thịt, một cử động nhẹ cũng sẽ ảnh hưởng đến miệng vết thương, như vậy, miệng vết thương chắc chắn sẽ không thể khép được.
Dường như sau khi ra khỏi khoang trực thăng, Lệ Nam Hành muốn quay về phòng để thay đồ ngay. Lúc đi đến dưới lầu, anh đột nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Phong Lăng ở trên ban công.
Cô mặc chiếc áo phông ngắn tay mà cô chỉ thường mặc khi đi ngủ, mái tóc gội sạch sẽ, rủ xuống trông có vẻ ngoan ngoãn, có thể thấy hai ngày nay cô nghỉ ngơi khá tốt, sắc mặt tươi tắn, tinh thần cũng rất tốt.
Nhưng ánh mắt cô hơi đăm chiêu, không biết đang nghĩ gì.
Nhìn cô một lúc, anh không nói gì, từ bỏ ý định quay về phòng, xoay người bỏ đi.
Thấy Lệ Nam Hành bỏ đi, Phong Lăng tỉnh táo lại, vội vàng quay người chạy ra ngoài. Lúc chạy xuống dưới lầu, cô chạy đến sau lưng anh, sau đó lại nhanh chóng vòng lên phía trước. Vì chạy quá nhanh, hơi thở của cô dồn dập, nhưng chỉ mất mấy giây, nhịp thở đã trở lại như thường. Cô đứng thẳng, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông cao lớn trước mặt.
“Lão đại.” Lệ Nam Hành nhìn cô, thấp giọng hỏi một câu: “Ai cho phép cậu ăn mặc thế này chạy tới chạy lui trong căn cứ?”
Đây là giọng điệu phê bình.
Rất lạnh nhạt!
Dường như trong ba tiếng đồng hồ thực hiện nhiệm vụ cứu trợ khẩn cấp ở bên ngoài vừa rồi, anh không hề trải qua nguy cơ nào ảnh hưởng tới tính mạng, nhưng từ ánh mắt thâm trầm của anh, cô có thể nhìn ra tâm trạng anh đang không vui.
Phong Lăng kéo vạt dưới của chiếc áo phông màu trắng trên người mình: “Lão đại, tôi chỉ muốn xem vết thương trên cánh tay anh, nếu vẫn chưa lành thì tôi…”
“Lành hay không thì nó cũng chẳng liên quan gì đến cậu cả, về đi.”
Nhưng lúc này ánh mắt của Phong Lăng đã nhìn về phía cánh tay của anh, dù anh đang mặc đồng phục chiến đấu nhưng cô vẫn cảm giác được cánh tay đang rũ xuống của anh không thoải mái, có lẽ vẫn còn đau, hoặc miệng vết thương chưa khép lại đã bị rách ra lần nữa.
Cô vừa định lên tiếng, thì Hàn Kình đã đi đến, hỏi: “Lão đại, anh ổn chứ? Nghe đám Tam Bàn nói vừa rồi ngoài đó rất nguy hiểm, mấy người kia đã bắt cóc không ít người vào trong đó, lúc các anh xông vào cứu người ít nhiều cũng đã bị thương.”
Lệ Nam Hành đáp một tiếng: “Tôi không sao.”
Hàn Kình lại nhìn anh: “Anh không bị thương sao?”
“Động tác của cánh tay không được linh hoạt, lúc cứu mấy con tin lại phải dùng nhiều sức, chắc dây chằng ở cổ tay đã bị giãn, đợi lát nữa đến phòng y tế xem có chuyện gì nghiêm trọng không.”
“Giãn dây chằng không phải là chuyện nhỏ, anh mau đi xem sao đi, chẳng may để lại di chứng gì.”Cuộc trò chuyện kết thúc như vậy, Lệ Nam Hành bỏ đi, không nói thêm với Phong Lăng một câu nào. Hàn Kình liếc nhìn Phong Lăng, nhắc nhở trước: “Không phải trong căn cứ có quy định không được phép ăn mặc tùy tiện rời khỏi phòng à? Sao cậu lại ăn mặc như thế này ra ngoài?”
“Tôi đi thay ngay, vết thương lúc trước trên cánh tay lão đại rất nghiêm trọng sao? Nên mới khiến cánh tay cử động không linh hoạt? Tôi đi cùng các anh đến phòng y tế nhé?” Phong Lăng nói.
“Không cần đâu, lão đại đến đó là được rồi, cô Văn còn cẩn thận hơn Bác sĩ Văn, cô ấy thay thuốc cho lão đại cũng rất tỉ mỉ, không có gì phải lo đâu.”
Tất cả mọi thứ xung quanh dường như đều yên tĩnh lại.
Phong Lăng nhìn về phía Hàn Kình và Lệ Nam Hành rời đi, sau khi nhìn một lúc, cô thấy mình nhất định phải qua đó xem sao, dù gì thì vết thương đó cũng do cô mà ra.
Cô quay về phòng mặc quần dài và áo khoác lên người, sau khi ăn mặc chỉnh tề, cô liền chạy thẳng đến phòng y tế.
…
Phòng y tế.
Lệ Nam Hành ngồi trên ghế, cánh tay anh đặt trên mặt bàn.
Cô gái mặc váy trắng, bên ngoài khoác chiếc áo blouse đang cúi người chăm chú kiểm tra cổ tay và cánh tay cho anh.
Một lúc sau, cô kết luận: “Bị giãn dây chằng cổ tay, em sẽ bó thuốc lại cho anh trước, trong vòng nửa tháng không được cử động mạnh và phải nghỉ ngơi thật tốt, bằng không rất dễ để lại di chứng. Điều này vô cùng bất lợi với việc cầm súng hay làm gì đó sau này, vì vậy trong vòng nửa tháng nhất định phải nhớ rõ lời em nói, đừng dùng sức.”
Lệ Nam Hành nhíu mày: “Nửa tháng thì không được.”
Cô gái trừng mắt với anh: “Nếu anh muốn cánh tay này bị phế bỏ, đến cầm súng cũng không được thì cứ việc!”
“Một tuần không được sao?”
“Chuyện này mà cũng mặc cả à?” Cô gái tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Vết thương trên cánh tay anh bây giờ đã nặng đến mức nào, anh không rõ sao? Lại còn cứ giấu không cho người khác thấy, viên đạn xuyên thẳng qua da thịt, chỉ sâu thêm một chút nữa là đến xương rồi. Lẽ ra hôm nay anh không nên đi làm nhiệm vụ, bây giờ còn không nghe lời bác sĩ nữa!”
Lệ Nam Hành trầm mặc hồi lâu, thỏa hiệp nói: “Vậy được, tạm thời tôi sẽ không dùng sức, nhưng trong vài tình huống bất đắc dĩ thì đến lúc đó tính sau.”
“Anh cứng đầu thật đấy, từ nhỏ đến lớn đều như vậy…”
Phong Lăng vừa đi đến bên ngoài cửa phòng y tế đã nghe thấy giọng nói của cô gái bên trong vang lên.