Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 904: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (165)



Vali bị mở ra.

Mấy miếng vải bố quấn ngực sạch sẽ vuông vức màu trắng được đặt trong tầng ngăn cách vali.

Tất cả đáp án đã hoàn toàn lộ ra, không còn gì có thể che giấu.

Lệ Nam Hành liếc qua những thứ đó. Anh cúi người, cầm mấy miếng vải kia lên, xem xét qua loa, sau đó lại thản nhiên đặt về chỗ cũ. Cuối cùng anh khép vali lại, đẩy về vị trí dưới gầm giường.

Anh giữ nguyên tư thế ngồi xổm bên mép giường như vậy, chậm rãi đảo mắt, nhìn về phía phòng tắm. Người đàn ông chợt đứng dậy, đi tới, đẩy cửa phòng tắm ra, mắt liếc nhìn đồ dùng để tắm gội được bày ở nơi đó, bên trong vẫn là mùi thơm thoang thoảng nhàn nhạt chỉ có trên người Phong Lăng.

Lệ Nam Hành quay người lại nhìn về phía cái bàn bên cạnh, vươn một tay, kéo ngăn tủ ra, quả nhiên anh thấy bên trong đang đựng một gói băng vệ sinh chỉ có phụ nữ mới dùng tới. Từng miếng, từng miếng băng vệ sinh màu trắng, mềm mại nằm bên trong giống sự thật bị giấu giếm nhiều năm đang đập thẳng vào mặt anh ngay lúc này.

Cho nên, “cậu ấy” quả thật là nữ.

Phòng sát vách.

Sau khi mở máy vi tính ra, Phong Lăng nhanh chóng sửa tài liệu đồng thời quay đầu liếc nhìn về phía sau. Cô không đóng cửa phòng, vì cô tưởng rằng Lệ Nam Hành sẽ cùng sang đây, thế nhưng đã mấy phút rồi mà anh vẫn chưa vào, chắc anh sẽ không ngồi chờ ở phòng cô đấy chứ?

Âm thanh vang dội ập tới, một tia sét xẹt qua phía chân trời mang theo tiếng sấm, đâm xuyên qua bầu trời, chớp hiện ra rồi lại biến mất.

Ánh sáng màn hình máy tính chiếu lên mặt Phong Lăng, gương mặt cô rỡ. Vẻ mặt Phong Lăng bình tĩnh, nhu hòa, cô xem tài liệu bên trong màn hình, nghiêm túc sắp xếp lại nội dung.

Nhưng trông những tài liệu này trông như toàn là tài liệu cũ, trong ấn tượng của cô, hình như cô từng đọc những tài liệu này lần trước, tại sao Lệ lão đại lại đột nhiên muốn cô sắp xếp những tài liệu cũ này? Chẳng lẽ trong căn cứ lại có chỉ thị mới gì sao?

Sau khi đã phân loại xong xuôi những tài liệu kia, cô bỗng cảm thấy đứng ngồi không yên, những ngón tay đang chuyển động linh hoạt trên bàn phím ngừng lại, cô quay đầu lại thì thấy người đàn ông kia đã đứng ở trước cửa từ lúc nào không hay.

Sau khi vào trong phòng, ánh mắt của người đàn ông dừng trên người Phong Lăng, anh đi thẳng tới phía sau lưng cô.

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Phong Lăng chưa từng thấy ánh mắt này của anh.

Hơn nữa dường như cảm xúc của anh đã thay đổi, nhưng lúc cô sắp sửa nhìn ra điều gì đó thì nó lại bị giấu đi mất.

“Chẳng lẽ những tài liệu này có vấn đề?” Phong Lăng vô thức hỏi một câu.

Ánh mắt Lệ Nam Hành âm trầm mà thâm thúy, có thứ gì đó đang dâng trào không ngừng trong lòng anh, có chút rung động đến từ sâu trong linh hồn, ngược lại, chúng lại làm cho anh bình tĩnh một cách lạ thường. Anh lấy chiếc bật lửa màu bạc từ trong túi quần

ra, thản nhiên nói: “Không có vấn đề gì, cậu cứ sắp xếp đi, không cần hỏi nhiều.”

Phong Lăng lại nhìn anh, nhưng lúc này người đàn ông đã xoay người đẩy cửa sổ ra, đi về phía ban công.

Lệ Nam Hành xoay lưng về phía Phong Lăng đang ở bên trong bận rộn trước máy vi tính, một tay anh cầm điện thoại, điếu thuốc được lấy ra, đang được ngậm vào miệng. Lệ Nam Hành nghe âm thanh bàn phím và tiếng con chuột máy tính thỉnh thoảng vang lên ở đằng sau. Sườn mặt thanh cao của người đàn ông, ánh mắt hờ hững của anh nhìn khắp cả căn cứ tối om mà trống trải.

Không biết tại sao Phong Lăng lại nhìn ra được cảm giác đè nén nào đó từ bóng lưng của Lệ Nam Hành.

Lệ Nam Hành đang hút thuốc, cô ngước mắt lên nhìn anh, sau khi cô ngừng lại mười mấy giây, người đàn ông đưa lưng về phía cô mới nhả ra một vòng khói thuốc về phía bầu trời đêm, lạnh nhạt nói: “Đừng ngẩn người nữa, tiếp tục đi.”

Phong Lăng nhanh chóng dời mắt, nhìn chằm chằm màn hình, tốc độ tay trên bàn phím chậm lại một chút. Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không tiện suy đoán nhưng chuyện hai người đội Ba kia phát hiện hôm nay hẳn là không có liên quan gì tới anh, hơn nữa dì Cherry kín miệng như vậy, chắc chắn dì ấy sẽ không kể lung tung. Bình thường, lão đại cũng không thích gặp những người ở đội Ba đó lắm, vừa rồi lại trễ như vậy chắc là anh cũng không gặp bọn họ.

Nhưng vì tâm trạng bất an, thỉnh thoảng, Phong Lăng vẫn sẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía bóng lưng của anh.

Anh chỉ đứng ở đó hút thuốc, không nói gì với cô, cũng không ép buộc, hoặc là muốn làm khó cô.

“Phong Lăng.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông xen lẫn với tiếng sấm, tiếng gió hòa vào tiếng mưa to đang trút xuống ngoài cửa sổ, mang theo cảm giác mê hoặc lòng người đầy lạ thường: “Trong mấy ngày tôi sốt cao trên núi tuyết, thật sự không xảy ra bất cứ chuyện gì à?”

Phong Lăng nhìn chăm chú vào màn hình vi tính, cô vừa lưu tài liệu, đánh dấu ngày tháng, vừa dùng giọng đều đều trả lời: “Không có.”

Đáp án hệt như trong dự liệu của anh.

Lời nói dối được thốt ra hết lần này tới lần khác.

Lệ Nam Hành vẫn đang cố giữ lý trí, nếu không, anh sợ rằng mình sẽ trực tiếp rút dao găm từ trong quần và giày ra, cắt nát quần áo trên người Phong Lăng.

“Tôi đột nhiên nhớ ra trong máy tính toàn là các tài liệu cũ trước đây, tài liệu mới sẽ được gửi tới mail vào sáng ngày mai.” Màu mắt của người đàn ông trở nên đậm hơn, anh nói: “Cậu để đó đi, không cần sắp xếp nữa.”

“Đột nhiên nhớ ra?” Động tác tay Phong Lăng dừng lại, cô lạnh lùng nhìn người đàn ông đang đứng ở ban công: “Lão đại, anh thật đúng là mau quên.”

Lệ Nam Hành nghe vậy, đảo mắt, chậm rãi nói: “Tôi còn quên chuyện gì nữa? Cậu có thể nhắc nhở tôi, biết đâu nhắc lại vài câu tôi có thể nhớ ra được chuyện cần nhớ.”

“Không có.” Phong Lăng xụ mặt: “Có lẽ là bình thường lão đại quá bận rộn, nhớ sai thời gian mấy việc nhỏ như sắp xếp tài liệu thế này cũng rất bình thường. Dẫu sao anh cũng là lão đại, bảo tôi lấy tài liệu một năm trước ra để sắp xếp lại một lần nữa thì tôi cũng không thể oán giận nửa câu.”

Nói đến đây, cô lại bảo: “Bây giờ tôi có thể về rồi đúng không?”

Lệ Nam Hành dập tắt đầu mẩu thuốc lá trong tay, lạnh nhạt nói: “Về đi.”

Chỉ đơn giản như vậy?

Vậy xem ra hẳn là không xảy ra chuyện gì.

Tâm trạng nhạy cảm đến mức hơi căng thẳng của Phong Lăng được thả lỏng trong nháy mắt, nhưng Lệ lão đại bỗng nhiên lại bảo cô qua đây sắp xếp tài liệu cũ trong lúc gần khuya thế này thật sự chỉ là vì anh quên mất thôi sao?

Phong Lăng cho rằng không lẽ là do bình thường cô không chú ý nhiều tới suy nghĩ của Lệ lão đại, không cố gắng suy đoán ý của anh nên bây giờ mới cảm thấy càng khó hiểu hơn.

“Bên ngoài trời mưa, nhớ đóng kỹ cửa sổ.” Lệ Nam Hành nhìn mưa bên ngoài ban công, khóe miệng lành lạnh: “Cũng sắp vào Đông rồi, cậu đừng mặc ít quần áo quá.”

Sau khi nghe được câu sau, Phong Lăng nhìn về phía Lệ Nam Hành nhưng cô chỉ có thể trông thấy bóng lưng của anh. Nhưng dù sao, lời này vẫn được coi như là dễ nghe, cô hờ hững trả lời một tiếng rồi rời đi.

Sau khi trở về phòng của mình, Phong Lăng xem xét lại đồ vật ở dưới giường và quanh phòng, không có bất kỳ sự thay đổi không nên có nào.



Mưa rất lớn, đây cũng là trận mưa cuối cùng trước khi vào mùa Đông năm nay, gió lạnh cắt da cắt thịt, nhưng nếu so sánh với gió rét trên miệng núi Rogers thì thế này hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Lệ Nam Hành cứ đứng như vậy ở ban công, hút xong một điếu lại lấy ra một điếu khác, nhưng anh không châm lửa mà chỉ ngậm trong miệng một lát rồi lại bỏ xuống. Anh đưa mắt nhìn căn phòng cạnh bên vẫn đang bật đèn sáng trưng, nước mưa chảy dọc theo ban công nghiêng nghiêng, rơi xuống cửa sổ ban công sát vách.