Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 907: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (168)



Lệ Nam Hành định đi vòng qua người Kiều Phỉ để lôi Phong Lăng phía sau lên, nhưng khi chuẩn bị hành động, lúc này anh lại liếc thấy mấy thành viên của đội Ba đúng lúc đi qua cửa trại huấn luyện của đội bắn tỉa.

Dường như ánh mắt của mấy thành viên trong đội Ba đang lơ đãng nhìn về phía này, đồng thời liên tục liếc về phía Phong Lăng. Sau đó, khi nhìn thấy Lệ Nam Hành và Kiều Phỉ giống như đang giằng co vì Phong Lăng, họ lập tức quay đầu lại xì xào, bàn tán với nhau: “Xem ra lần trước, bọn họ nói không sai đâu! Cậu Phong Lăng này quả thực có vấn đề, không chừng cậu ta là con gái thật đó. Lẽ nào lão đại lại che giấu một cô gái trong căn cứ chúng ta để có thể ấy ấy bất cứ lúc nào?”

“Tôi thấy chắc chắn là thế rồi! Lúc trước, chẳng phải phó huấn luyện viên Kiều này ở đội Hai à, anh ta thân thiết với Phong Lăng được phân từ đội Một sang đội bắn tỉa như vậy từ lúc nào thế? Vừa rồi, có người đi ngang qua đây còn nhìn thấy anh ta rót một cốc nước nóng riêng cho Phong Lăng nữa cơ, mấy người khác hình như không nhận được sự sự chăm sóc chu đáo đến thế đâu.”

“Chậc chậc, nếu Phong Lăng là đàn ông thì chắc xu hướng tình dục cũng có vấn đề, còn nếu là con gái thì… Vấn đề còn lớn hơn… Nội quy của căn cứ đã nói rõ là không cho phép nữ giới tham gia huấn luyện, cũng không cho phép nữ giới trở thành thành viên của căn cứ. Nếu Phong Lăng thật sự là con gái… Ây da, thật là khó tưởng tượng mà…”

“Không phải lần trước họ đã nhìn thấy thứ đó trong căn tin sao? Tôi thấy chuyện này tám phần là thật rồi, bà cô trong căn tin cũng đột ngột thôi việc, thoáng chốc đã không còn ngọn nguồn để điều tra chân tướng của chuyện này nữa. Có khi nào… Lệ lão đại sợ chuyện mình lén giấu một cô gái ở bên cạnh bị phát hiện cho nên mới…”

“Suỵt, đừng nói linh tinh. Suy đoán Phong Lăng có phải là con gái hay không còn được, mấy năm trước, Lệ lão đại không ở trong căn cứ, không phải anh ấy đã về nhà họ Lệ hay sao? Chắc anh ấy cũng chẳng hề hay biết gì đâu.”

“Ai mà biết được lão đại có từng hoài nghi hay không, tất nhiên chúng ta cũng chỉ là nghi ngờ thôi. Nhưng tôi thấy Phong Lăng kia thật sự rất giống con gái, từ vóc dáng đến gương mặt, hay các phương diện khác, cậu ta có điểm nào giống con trai đâu chứ? Đúng ra thì bây giờ, Phong Lăng cũng đã mười bảy, mười tám tuổi rồi, mấy năm trước yết hầu không thấy được thì bây giờ cũng nên có rồi mới phải, các cậu có từng chú ý nhìn xem cậu ta có yết hầu hay không lần nào chưa?”

“Tôi có bao giờ đến quá gần cậu ta đâu, đúng là không chú ý thật…”

“Không phải là con gái thì sao lại dùng mấy thứ như băng vệ sinh. Không lẽ đàn ông chúng ta lại đi dùng nó lót mông buổi tối hay sao?”

“Ha ha ha ha ha…”

“M* nó, nói nhỏ thôi, đừng để bị nghe thấy… Đến lúc đó, cả bọn sẽ bị ăn hành hết đấy…”

“Điều quan trọng nhất rốt cuộc cậu ta là trai hay gái?”

Mấy người họ thừa dịp đi xa khỏi cổng doanh trại huấn luyện, vừa đi vừa nói: “Không biết, tôi cảm giác khả năng rất cao cậu ta là con gái, tìm dịp kiểm tra cậu ta xem sao…”

Dù mấy người đó đã đi xa, nhưng Lệ Nam Hành vẫn có thể đoán đại khái nội dung của câu chuyện thông qua khẩu hình miệng.

Vì mấy người của đội Ba đi ngang qua nên Lệ Nam Hành không bước lên trước nữa. Anh đút một tay vào túi quần, lãnh đạm nhìn Phong Lăng: “Gần đây, Cục Cảnh sát đang truy bắt tội phạm của một vụ án hình sự nên cần nhân lực, hơn nữa càng cần một tay súng bắn tỉa đến giúp. Nếu huấn luyện của cậu đã đạt tiêu chuẩn thì không cần lo đợt khảo sát của phía trên mấy hôm tới nữa, đến Cục Cảnh sát hỗ trợ mấy hôm đi.”

Khi nghe Lệ Nam Hành nói như thế, Kiều Phỉ đang định lên tiếng thì Phong Lăng đã đáp: “Vâng, tôi biết rồi.”

“Sáng sớm ngày mai, cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc và mang theo súng bắn tỉa đến Cục Cảnh sát. Trong đám tội phạm có mấy tay súng bắn tỉa, đến lúc đối đầu trực diện, cậu cứ phối hợp với bên cảnh sát, tạm thời căn cứ sẽ không phái thêm ai khác nữa.”

“Vâng.” Phong Lăng vẫn không hề nghi ngờ.

Hôm nay lúc ở trong căn tin, dù cô luôn thấy lo lắng vì chuyện của dì Cherry nhưng không phải cô không để ý thấy ánh mắt như săm soi, đánh giá của vài thành viên căn cứ khi đi ngang qua mình.

Có lẽ chuyện về miếng băng vệ sinh đó đã bị thành viên của đội Ba lan truyền ra ngoài. Dù dì Cherry đã giải thích về thứ đồ dùng của phụ nữ ấy nhưng vì đã có các tin đồn nhảm từ xưa đến giờ, không ai là kẻ ngốc cả, bao nhiêu sự trùng hợp kết hợp lại, họ cũng không thể không hoài nghi.

Ban đầu, họ cũng chỉ nghi ngờ, nhưng trước giờ, cô luôn không quá quan tâm tới cái nhìn và lời nói của người khác về mình.

Một người đã truyền đạt mệnh lệnh về việc chấp hành nhiệm vụ, một người đã đồng ý, dù Kiều Phỉ định nói gì thì đến cuối cùng anh ta vẫn không thể can thiệp. Dẫu sao anh ta cũng chỉ là một sĩ quan, không phải là người phụ trách của căn cứ.

Kiều Phỉ lại quay đầu nhìn Phong Lăng, dùng ánh mắt dò hỏi cô về việc một mình cô đảm nhiệm tay súng bắn tỉa cho bên phía cảnh sát thì có thể ứng phó được không, Phong Lăng lại dùng ánh mắt ra hiệu bảo anh ta cứ yên tâm.

Lệ Nam Hành trông thấy hai người giao lưu bằng mắt trước mặt mình, mắt tối lại nhưng anh không nhiều lời, không biểu lộ cảm xúc gì mà đã quay người đi. Lúc ấy, Lệ Nam Hành lạnh lùng nhìn về phía bóng lưng mấy người đội Ba đã đi xa, giọng nói của anh lạnh như băng: “Sáng sớm mai đi luôn đi, cho phép cậu về trước để thu dọn đồ đạc đi đến Cục Cảnh sát trình diện, có thể miễn buổi huấn luyện tối.”

Vì hiện tại bụng đang khó chịu nên Phong Lăng thật sự lo lắng cho buổi huấn luyện tiếp theo vào buổi tối. Cô sợ mình không gắng gượng nổi, có lẽ vì thể lực tiêu hao và vận động quá mức nên khiến lượng máu chảy ra càng ngày càng nhiều hơn.

Kiều Phỉ bảo vệ cô quá rõ ràng, vào lúc này, anh ta không thể lại hành động rõ ràng như thế nữa, vì vậy không thể để cô nghỉ được. Nhưng không ngờ Lệ Nam Hành đột nhiên lại cho phép cô nghỉ buổi huấn luyện tối.

Đây là vì Lệ lão đại rất quan tâm tới chuyện bên phía Cục Cảnh sát sao? Không ngờ một người máu lạnh, điên cuồng, luôn có yêu cầu cực cao với thể lực của cô như Lệ Nam Hành lại có thể bảo cô kết thúc huấn luyện một ngày trước mọi người?

Phong Lăng cầm cốc nước nóng, đứng dậy: “Tôi biết rồi, lão đại.”

Lệ Nam Hành đi thẳng ra ngoài, không hề quay đầu lại. Bóng lưng thản nhiên, như thể vừa rồi anh chỉ đột nhiên đi vào trại huấn luyện để truyền đạt một nhiệm vụ, chỉ có vậy mà thôi.

Nhân lúc lão đại đã đi xa, Kiều Phỉ nhỏ giọng nói: “Như vậy cũng tốt, cô có thể miễn huấn luyện hai, ba ngày, cường độ hoạt động trong nhiệm vụ bên ngoài không nhiều như ở đây, nhưng cô nhất định phải chú ý an toàn đấy nhé.”

Hơn nữa, những tin đồn về Phong Lăng trong căn cứ đột nhiên xuất hiện khá nhiều trong hai ngày nay. Rất nhiều người đều đang vô cùng chú ý đến cô, họ còn đứng trong góc cố tình quan sát. Đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, Phong Lăng nên rời khỏi căn cứ mấy hôm, đợi đến khi đám người này không còn bàn tán về mấy chủ đề không liên quan này nữa, mọi chuyện sẽ dần lắng xuống. Dẫu sao, ở đây cũng toàn là đàn ông, họ sẽ không soi mói sâu.

Phong Lăng trả lại cốc nước nóng vào tay cho Kiều Phỉ: “Vậy tôi xin phép về thu dọn đồ đạc trước, phó huấn luyện viên Kiều, cảm ơn cốc nước nóng của anh.”

Kiều Phỉ nhận lấy cốc nước, vừa rồi, cô chỉ cầm chiếc cốc trong tay, vẫn chưa kịp uống ngụm nào.

Anh ta gật đầu không nói gì.

Phong Lăng trực tiếp rời đi.

Kiều Phỉ như suy nghĩ gì đó, đảo mắt nhìn về phía Phong Lăng đang nhanh chóng rời đi, sau đó lại liếc nhìn về hướng Lệ lão đại đã đi xa.

Dựa vào sự hiểu biết giữa đàn ông với nhau, dựa vào cảm giác nào đó, anh ta cảm thấy hình như Lệ lão đại đã biết chuyện gì đó rồi thì phải?