Lữ – mèo máy màu hồng
Meo meo meo, bấm vào quảng cáo để ủng hộ Mèo đi mọi người ơi! Chỉ cần mười mấy giây thôi ạ! 💋🌷
…
Thời Niệm Ca nghĩ, có lẽ Tần Tư Đình sợ cô bay lên trời, cho nên anh không cười với cô.
Hơn nữa, bình thường dường như anh không hay cười lắm, biểu cảm với giáo viên thì lạnh nhạt.
Tan học, cô vẫn muốn nói chuyện với Tần Tư Đình vì đã mấy ngày không gặp, nhưng vừa xong anh đã bỏ đi.
Hiện giờ vẫn là buổi sáng, còn có cả ngày, không sao, không sao.
Kết quả là sáng nay, anh ấy im lặng lắng nghe trong giờ học, sau giờ học, anh ấy trực tiếp rời đi, nghe các học sinh khác trong lớpnói có vẻ như anh đến văn phòng hiệu trưởng, hẳn là chuyện thi thố cần được thảo luận với hiệu trưởng.
Cho đến giữa trưa, Thời Niệm Ca muốn nói gì đó, nhưng Hác Tu Xã vì tiêu chảy mà mặt trắng bệch nằm bò ra bàn rên rỉ, Thời Niệm Ca quay sang thấy Triệu Tiểu Thanh ra ngoài mua đồ ăn và không có ai ở đó, vì vậy cô phải đưa cậu ấy đến bệnh xá với lớp trưởng, lớp trưởng chịu trách nhiệm dìu cậu, còn cô giúp cậu ấy cầm đồ, vừa đi vừa hỏi sáng nay cậu ấy đã ăn gì.
Hỏi ra mới biết cậu mập này thật ra trước khi đến trường đã ăn 6 cái bánh bao thịt trong một lúc, sau đó chỉ cảm thấy bụng hơi cồn cào, tưởng bị đầy bụng, nên cố ý mua nước có ga về uống, sau đó các cơn quặn bụng lại tăng lên, vừa ròi chịu không được, sau khi đến nhà vệ sinh thì ói một lần, nhưng bây giờ vẫn còn buồn nôn, cảm thấy lúc nào cũng có thể ngã vật ra.
Ngay cả Thời Niệm Ca không học y cũng biết đây là do bội thực. Sau khi đến phòng y tế, cô nhờ lớp trưởng chăm sóc cho cậu ta. Cô đến gặp giáo viên trong phòng ăn của phòng y tế. Sau khi giải thích sự việc, giáo viên đi đến xem, xác định rằng đây bị bội thực, cần phải nằm trên giường để nghỉ ngơi, dường như có vẻ nghiêm trọng có thể phải đưa đến bệnh viện gần đó để tiêm, lớp trưởng cảm thấy một nữ sinh như Thời Niệm Ca không cần phải đi theo nên đã nhận công việc ấy, bảo cô quay về lớp.
Thời Niệm Ca giúp đưa người ra khỏi trường học, vừa đi về đến cổng trường, khóe mắt cô chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, vừa đảo mắt liền nhìn thấy Tần Tư Đình từ cổng trường đi ra. Lúc này anh không mặc đồng phục học sinh và không có ai khác đi theo, cô chỉ biết anh dường như anh có bạn thân ở trường, có lẽ học khác lớp, hơn nữa bình thường cũng chẳng thấy tụ tập bao giờ. m e o m a y m a u h o n g . c o m
Cô đang nhìn về hướng của anh, Tần Tư Đình đã đi tới bãi đậu xe bên ngoài trường học, cô nhìn theo từ rất xa, trông thấy có một chiếc xe màu đen đậu sẵn, sau khi anh đi sang bên kia chiếc xe, đóng cửa, lập tức không nhìn thấy gì nữa.
Có lẽ là xe nhà họ Tần.
Đỗ trong góc bãi đậu xe, chỉ chờ ở đây, còn không có vào trường học quấy rầy thầy trò, thật là kiên nhẫn.
Thời Niệm Ca nghĩ đến khuôn mặt xấu hổ vừa rồi, tái nhợt và đau đớn, mặc dù giáo viên đã kê thuốc cho cậu ấy nhưng rõ ràng là quá khó chịu, cô lại nhìn về hướng xe rồi quay đầu bước vào tiệm thuốc tìm xem có loại thuốc nào giảm đau do bội thực không.
Trong hiệu thuốc có rất nhiều loại thuốc tiêu hóa, cô biết một số tên khoa học của thuốc nên xem như có thể đọc được, chọn tới chọn lui gần mười phút, đang định cầm lấy một loại thuốc nổi tiếng, lúc này trong hiệu thuốc có người bước vào.
Meo meo meo, bấm vào quảng cáo để ủng hộ Mèo đi mọi người ơi! Chỉ cần mười mấy giây thôi ạ! 💋🌷
“Có loại thuốc nào có thể làm giảm các triệu chứng của bệnh viêm túi mật không?”
Thời Niệm Ca vẫn không quay đầu lại, dù sao cũng không hỏi cô, nhưng khi quay đầu lại, cô nhìn thấy người vừa bước vào trong một tấm gương nhỏ giữa tiệm thuốc, lập tức quay đầu nhìn anh ta.
Đây không phải là người lái xe của Tần Tư Đình vào bãi đậu ư? Nhìn qua hẳn là quản gia của nhà họ Tần rồi.
“Viêm túi mật? Đột ngột đau à?” Người ở quầy thuốc hỏi.
“Đúng vậy, phu nhân của tôi ở trong xe đột ngột đau bụng, mặt trắng bệch, choáng váng, sau đó dạ dày khó chịu, rất đau.”
Khi Thời Niệm Ca nghe xong, cô không nói gì, bởi vì cô nghe thấy chữ phu nhân.
Chẳng lẽ vừa rồi trong xe còn có người khác? Mẹ của Tần Tư Đình ư?
Wow, cô thực sự ghen tị với những người có thể thường xuyên nhìn thấy cha mẹ anh, cô còn tưởng rằng người lạnh lùng như Tần Tư Đình sẽ giống như cô thường không tỏ ra quá tình cảm với cha mẹ khi ở bên ngoài, kết quả là Tần phu nhân đến trường học gặp anh, thật sự đáng hâm mộ. m e o m a y m a u h o n g . c o m
Tài xế mua thuốc xong liền vội vàng đi, Thời Niệm Ca vừa trông thấy tên thuốc người bán đưa cho ông.
Phỏng chừng nghe nghe thấy “phu nhân”, liền cảm thấy được đối phương có tiền, hơn nữa nơi như hiệu thuốc, bất kể là thuốc có hiệu quả như thế nào, chỉ cần trên đó có ghi tác dụng chữa bệnh, chỉ cần giá cao, hoa hồng cao thì nhất định sẽ bán hết.
Thời Niệm Ca không nói gì, chỉ đặt thuốc đã chọn lên quầy, sau đó xoay người cúi người nhặt thuốc từ hàng áp chót, cầm lấy cả thảy và thanh toán hóa đơn.
Nhân viên bán hàng nhìn thấy loại thuốc cô định mua, tò mò hỏi: “Không phải nói mua thuốc cho bạn học sao? Bạn học của cô còn nhỏ cũng bị viêm túi mật?”
Thời Niệm Ca không trả lời, sau khi thanh toán tiền liền đi ra ngoài, đầu tiên cô đưa thuốc đến cho lớp trưởng, sau đó đến bãi đậu xe, đến bên cạnh chiếc xe màu đen kia.
Cô đứng đó một lúc, không có gõ cửa quá đột ngột, nhưng người lái xe đã nhận ra cô, đi xuống cửa sổ nhìn cô: “Cô bé? Cô cứ nhìn ra đây. Có chuyện gì sao? Vừa rồi tôi đang ở trong tiệm thuốc hình như tôi đã trông thấy cô.”
Thời Niệm Ca bước tới: “Chú à, cháu là bạn học của Tần Tư Đình, cháu vừa nghe nói hình như ở đây có người bị viêm túi mật đang rất đau, cháu theo ông ngoại học được một số lý thuyết y học và dược lý, vừa hay hộp thuốc chú vừa mua dùng không ổn lắm, cháu mua thuốc này đem sang ạ.”
Cô vừa dứt lời, cửa xe phía sau mở ra, cô nhìn thấy Tần Tư Đình và một người phụ nữ trung niên vóc người rất đẹp ngồi phía sau.
Tần Tư Đình liếc cô một cái, rõ ràng không hiểu tại sao cô lại ở đây hoặc làm sao cô biết anh ở đây.
“Mình vừa nhìn thấy cậu ở ngoài cổng trường. Hách Tu Xã không được khỏe nên đến hiệu thuốc mua thuốc cho cậu ấy, mình nghe tài xế nói trong hiệu thuốc, lại thấy chú ấy cầm trúng hộp thuốc hiệu quả không cao, cho nên nhất thời không kiềm lòng được, mua ngay một hộp khác.”
Thấy sắc mặt của Tần Tư Đình không tốt lắm, Thời Niệm Ca mới ý thức được chẳng lẽ người trong xe không phải mẹ anh ư?
Rồi cô lại nhận ra, liệu cô có tọc mạch đến mức khó chịu không?
Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của anh, cô vội vàng nói: “Làm phiền cậu sao? Chỉ là mình không hiểu cách làm của người trong tiệm thuốc, vậy, mình đưa thuốc rồi đi ngay.”
Nói rồi cô vội vàng đưa thuốc cho bác tài xế, chú tài xế lấy rất nhiệt tình và nói lời cảm ơn.
Thời Niệm Ca chưa kịp trả lời, Tần Tư Đình đã xuống xe, chưa kịp nói gì với người phụ nữ trung niên trên xe, đột nhiên anh vươn tay nắm lấy cổ tay cô, cô ngạc nhiên còn chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo đi.