Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện 2

Chương 151



Lữ – Mèo máy màu hồng

Kết quả cuối cùng hoặc bị đưa vào cục cảnh sát hoặc bồi thường, ít hơn một trăm vạn đừng mong nói chuyện với nhà họ Tiêu, Tiêu Lộ Dã trực tiếp đi theo xe cấp cứu, dù sao trên xe cũng đang có Tiêu Đạt ôm một cái đầu đầy máu me.

Giáng sinh này, đầu tiên là một đám người đập phá rồi lại có người bị đưa đến bệnh viện, Tần Tư Đình còn ở một bên liệu việc như thần.

Thời Niệm Ca hơi khó xử, chỉ là tối đó sau khi trở về từ quán bar, xuất phát từ mối quan hệ lâu năm, cô vẫn gọi cho Tiêu Đạt một cuộc điện thoại, nhưng người nhận là Tiêu Lộ Dã, nói anh ta sau khi băng bó vì đã thấm hơi men nên đang nằm ngủ trong phòng bệnh.

Vì là Tiêu Lộ Dã nhận điện thoại, nên Thời Niệm Ca không nói quá nhiều, cô chào hỏi qua quýt vài câu rồi chúc ngủ ngon.

Hôm nay dường như tâm trạng của Tiêu Lộ Dã không tốt, lúc ở quán bar cô lẽo đẽo theo bên cạnh Tần Tư Đình từ đầu đến cuối nên không nói lời nào, nhưng lại ngầm ăn ý, căn bản không cần phải cố gắng tỏ ra thân mật, nhưng người khác nhìn vào lại cảm thấy mối quan hệ đã vô cùng thân thiết, Tiêu Lộ Dã cũng là một người tinh mắt.

Cô vừa nói chúc ngủ ngon xong, người ở đầu dây bên kia cúp ngay luôn.

Thời Niệm Ca từ hành động này có thể nhận ra tâm tình của Tiêu Lộ Dã lúc này không hề tốt!

Kỳ nghỉ đông, vừa hay cuối tuần.

Mấy ngày đầu kỳ nghỉ, Thời Niệm Ca cùng Tần Tư Đình đến hỗ trợ một số công việc ở phòng khám, có lẽ vì mùa đông năm nay đặc biệt lạnh hơn những năm trước, nên người bị cảm tăng vọt, phần đông là trẻ em, cơn bão cảm cúm quét qua Hải Thành, từ bệnh viện lớn, đến bệnh viện nhỏ, thậm chí cả phòng khám, chỗ nào cũng toàn người là người, từ sáng sớm đến tối muộn, đừng nói là bác sĩ đông y lớn tuổi mệt mỏi, ngay cả hai người trẻ khỏe như Thời Niệm Ca và Tần Tư Đình tối về tắm rửa xong tay chân cũng chẳng nhấc lên nổi.

Lại thêm đợt cảm này rất nặng, sức đề kháng của Thời Niệm Ca không tốt như cô nghĩ, chưa đầy một tuần, cô cũng bị cảm, mỗi ngày ở phòng khám họ đều phải mang khẩu trang phòng độc, rất ít khi nói chuyện, mọi người đều bận nên không ai để ý tình trạng của cô, chỉ có Tần Tư Đình phát hiện ra cả ngày hôm nay cô lừ đừ, nói giọng hơi nghẹt mũi, cô nói mình không sao, kết quả cô bị anh kéo khẩu trang xuống ngay tại phòng tiêm ở phía sau phòng khám, nhìn sắc mặt của cô rồi sờ trán, không nói hai lời lập tức đẩy cô sang phòng nghỉ bên cạnh, mang thuốc tới bắt cô uống, sau đó để cô ngủ, chuyện bên ngoài giao cho anh.

Truyện đăng tải tại meomaymauhong.com

Thời Niệm Ca có phần mệt mỏi, ban đầu cô còn khăng khăng phải ra ngoài giúp mọi người, dù sao hôm nay trong phòng khám còn rất nhiều bệnh nhân, họ không yên tâm mướn những người lạ đến, sợ phạm sai lầm sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của phòng khám, nhưng thuốc cảm vừa có tác dụng, mí mắt cô bắt đầu nặng trĩu, rốt cuộc vẫn phải ở lại phòng nghỉ để ngủ một giấc.

Cô bắt đầu ngủ từ chiều, đến khi cô mở mắt ra đã hơn tám giờ tối, sắp đến giờ đóng cửa của phòng khám.

Cửa phòng nghỉ được mở ra, trông thấy Tần Tư Đình bước vào, cô vừa mới mơ mơ màng màng mở mắt được một lúc, ánh mắt ngây ngô, vẫn cảm thấy hơi khó chịu, đau đầu, cô nhổm dậy khỏi giường, giọng nói uể oải: “Ăn chưa?”

“Ngoan nào, ở đây nhiều vi khuẩn, không ăn ở đây, về biệt thự Lệ Thủy tắm rửa sau đó ăn cơm, ráng gượng thêm một lúc đến khi về nhà nhé?”

Tần Tư Đình tất bật trong phòng khám cả ngày, trong lúc cô ngủ dẫn đến thiếu người, chắc chắn anh càng nhiều việc hơn, anh phải gánh luôn phần việc của cô.

Cô không muốn sau khi về nhà anh còn phải nấu cơm cho mình, Tần Tư Đình ngồi xuống cạnh giường, cô ôm cổ anh, khuôn mặt cọ cọ trên cổ ấm nóng của anh: “Quên đi không ăn nữa, em không có khẩu vị, lát nữa mua ít cháo về ăn là được.”

Tần Tư Đình ôm cô giống như ôm một đứa nhỏ đang nhõng nhẽo vì bị cảm, một lúc sau anh nói: “Anh lấy thuốc, sau đó tiêm cho em, rồi chúng ta về.”

Thời Niệm Ca gật đầu,.

Khi anh quay lại, Thời Niệm Ca đang ngồi nghỉ, đèn bên giường nghỉ đang bật, cô tựa vào đầu giường nhìn anh, bởi vì ngủ cả buổi chiều, không biết mình đã ngủ kiểu gì, nhưng vì bị cảm, cả người đều uể oải, tóc tai rối bời xõa trên vai.

Tần Tư Đình nhìn cô rồi bước lại gần, ôm lấy rồi hôn cô.

Thời Niệm Ca lắc đầu nguầy nguậy: “Không được, em bị cảm… sẽ lây bệnh…”

Tần Tư Đình vuốt ve khuôn mặt của cô: “Có chuyện này, định qua ngày mai nói với em nghe.”

“Chuyện gì?”

“Cuối tuần anh phải đến Nhật một chuyến.”

Ngón tay anh vuốt ve cô: “Đợi sau khi em khỏe hẳn anh sẽ đi.”

“Có thể không đi không?”

“Ừm, không phải không thể, nhưng chỉ đi vài ngày thôi, không cần lo lắng vấn đề an toàn của anh, bên phía Yamamoto và nhà họ Tần có vài việc riêng, ba anh và ông nội không tiện qua đó, anh đến để xử lý một chút, không sao đâu.”

“Mẹ anh sẽ không cưỡng ép anh ở lại Nhật Bản chứ?”

“Không đâu, bà đã nghĩ thông suốt rồi.”

Tuy anh nói chỉ ra nước ngoài vài ngày, nhưng bình thường dù kỳ nghỉ hay đi học, từ sáng đến tối khoảng cách giữa anh và cô không quá một trăm mét, xa nhất cũng chỉ là khoảng cách giữa hai căn biệt thự, đột nhiên anh phải ra nước ngoài, cô không quen.

Đột nhiên cô vùi mặt vào cổ anh: “Tự nhiên cảm thấy em thảm quá.”

Tần Tư Đình xoa đầu cô: “Thảm thế nào?”

“Bị cảm đã khó chịu rồi, tối nay còn phải ăn cháo, sau đó bạn trai phải ra nước ngoài vài hôm, ngộ nhỡ anh đưa về một hồ ly tinh …”

“Em nghĩ đi đâu vậy?” Tần Tư Đình xoa đầu cô: “Được rồi, đừng nhõng nhẽo nữa, về thôi.”

Sau khi trở lại biệt thự Lệ Thủy, Thời Niệm Ca vẫn mè nheo: “Tạm biệt, em về ăn mì gói.”

Kết quả vừa xoay người, đã bị Tần Tư Đình túm lại: “Anh nói cho em ăn mì lúc nào?”

Thời Niệm Ca quay mặt sang, vẻ mặt cứ như bị cả vũ trụ bỏ rơi: “Anh mệt cả ngày rồi.”

“Không sao.” Anh không cho cô cơ hội diễn nữa, kéo cô về thẳng nhà mình.

Thời Niệm Ca vẫn cảm thấy khó chịu, cô nằm ì trên sô pha, thỉnh thoảng liếc nhìn nhiệt kế, nghiêm túc hét về phía nhà bếp: “Tần Tư Đình, em sốt rồi, ba mươi tám độ bảy! Xem ra tối nay phải ở đây rồi, anh phải chăm sóc cho em! Em không về đâu!”

Tần Tư Đình thò mặt ra khỏi nhà bếp, nhận lấy nhiệt kế từ tay cô, đúng là như vậy.

Anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang nằm trên sô pha, Thời Niệm Ca nằm đó bày ra vẻ mặt đáng thương: “Em sốt rồi, anh có thể yên tâm để em về nhà một mình sao?”