Lữ – Mèo máy màu hồng
Thời Niệm Ca không nhớ mình đã bao lâu không ngủ, không biết đang là ban ngày ở Mỹ hay ban đêm ở Trung Quốc, tóm lại cô vẫn ngồi trong phòng bệnh, thỉnh thoảng có người đến bên cạnh, đi đi lại lại, hỏi này hỏi kia, cô thỉnh thoảng trả lời một câu, còn lại chỉ im lặng.
Sáng nay ba cô có tỉnh lại một lần, thuốc mê tan hết, toàn thân đau nhức, đùi ông không còn cảm giác, tỉnh lại chưa được bao lâu, mấy đổng sự ở công ty đã vây lấy ông, sau đó bác sĩ vào đuổi những người đó đi, Thời Niệm Ca ngồi suốt bên giường bệnh nhìn ông.
Ba Thời cũng im lặng nằm đó nhìn cô.
Hai người im lặng nhìn nhau.
Khi cô quay về phòng nghỉ thì vẫn nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ.
Chạng vạng, cổ đông của tập đoàn Thời Đạt kéo đến bệnh viện, những người này đều là nguyên lão của tập đoàn, trước đây cùng ba mẹ cô dốc sức xây dựng sự nghiệp, rất có tiếng nói, ngay cả mấy chú bác của cô cũng không dám đắc tội đến họ, cố gắng chịu đựng.
Hai ngày này, nhà họ Thời gặp chuyện, chủ tịch và phó tổng giám đốc bị tai nạn vào nằm viện, một người đột ngột qua đời, có rất nhiều luồng ý kiến trong đám cổ đông, ăn sâu bén rễ rất dài, vừa giải quyết bên này, bên kia đã mọc ra một cái khác đợi mọi người giải quyết.
Họ trực tiếp làm ầm ĩ lên ở bên ngoài phòng bệnh.
“Gần đây tôi cũng không có tiền, năm triệu, không phải vì tình nghĩa nên cho rút ra ư, đây không phải chuyện đùa đâu.”
Một người tóc hoa râm, đeo mắt kính gọng vàng, mặc âu phục màu xám, là một trong những cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thời Đạt, tất mọi người đều gọi ông ta là đổng sự Tiêu, nói: “Một triệu, mọi người cố gắng còn gom được, năm triệu, biết tìm ở đâu? Đào mỏ à?”
“Đúng vậy, một triệu đương nhiên không vấn đề gì.” Một đổng sự đứng đối diện nói: “Tôi nhớ cách đây không lâu, ông vừa mua một nông trường ở Úc mà, tháng trước mua biệt thự ở New York cho con trai, cũng phải tới một triệu đấy? Đương nhiên đây là tiền ông kiếm được, chúng tôi không dám ý kiến, cũng không nói đến chuyện bây giờ tập đoàn Thời Đạt đang gặp khó khăn, vốn lưu động không có, bây giờ bày tỏ nguyện vọng muốn mọi người bỏ tiền vô, nhưng tình trạng này, nếu cứ tiếp tục, e rằng khi chủ tịch đứng lên vận hành, công ty đã tuyên bố phá sản rồi.”
“Ông nói cái gì thế?: Bên cạnh có người khẽ nhắc nhở: “Đừng nói lung tung, chân chủ tịch đã…”
Mấy người này bắt đầu im lặng.
Đúng vậy.
Chân ông đã không còn, sau này phải ngồi xe lăn, làm gì có chuyện sau này đứng lên.
Đổng sự Tiêu không nghe, tiếp tục giọng nói lão luyện: “Nói thật, chúng ta đến tuổi này rồi, chắc chắn không thể mạo hiểm như bọn trẻ bây giờ được, không phải nói có tiền là có tiền, số tiền này lại quá lớn, trong thời gian ngắn không thể xoay được.”
Người đối diện liếc mắt một cái, cười mỉa: “Đổng sự Tiêu, ông cảm thấy bây giờ công ty không có người lãnh đạo, công ty sắp đến bờ vực, nên định đánh bài chuồn à?”
“Không phải, chúng ta ở tập đoàn Thời Đạt nhiều năm rồi, đều chung tay gầy dựng, sao có thể rút lui lúc này được.”
“Vậy ông định làm gì?”
Đổng sự Tiêu nở nụ cười, ánh mắt sắc bén, nói: “Tôi có điều kiện tiên quyết, trừ khi giao một nửa cổ phần trong tay phó tổng giám đốc Dương và cô Thời cho tôi, tôi có thêm ba triệu, như vậy, tôi có thể lên chức chủ tịch.
Mấy người này nhìn ông đầy kinh ngạc.
Hóa ra đang tính chuyện này.
Đổng sự Tiêu lấy được thông tin từ đâu mà biết có 18% cổ phần ở trong tay phó tổng giám đốc Dương và Thời Niệm Ca con gái bà, đây là chuyện bí mật trong công ty, không có quá nhiều người biết, nhưng mà đổng sự Tiêu lại biết.
Hơn nữa cổ phần của chủ tịch Thời đã chuyển sang cho phó tổng giám đốc Dương, người chiếm nhiều cổ phần nhất vốn là phó tổng giám đốc Dương, hiện tại có lẽ sẽ chuyển sang cho cô con gái của họ.
Nếu như lấy đi một phần hai cổ phần, đổng sự Tiêu lại có sẵn 5%, ông ta sẽ trở thành người có sổ cổ phần lớn nhất, dĩ nhiên nắm chức chủ tịch.
Mấy người này không nói gì nữa, việc này không phải chuyện họ có thể tự quyết định.
Nhưng vừa đảo mắt đã nhìn thấy một cô gái còn rất trẻ đứng ở cửa phòng nghỉ gần đó, lẳng lặng nhìn họ.
“Đó là ai?”
“Không biết, hai ngày nay đều nhìn thấy, hình như cứ ở đây suốt.”
Truyện đăng tải tại meomaymauhong.com
“Con nhà ai thế, ngày nào cũng như cô hồn ở trong bệnh viện hù dọa người khác, có vẻ như khỏi bệnh rồi, không lo về nhà, ở đây nghe ngóng người ta nói chuyện làm gì?” Đổng sự Tiêu khó chịu trợn mắt nhìn cô, sau đó nhìn đi chỗ khác.
Thời Niệm Ca bước thẳng về phía họ: “Chào đổng sự Tiêu, tôi họ Thời, tên Thời Niệm Ca.”
Mấy người xung quanh mặt đờ ra, vẻ mặt tổng giám đốc Tiêu lập tức thay đổi, quay phắt lại nhìn cô gái trẻ.
Thời Niệm Ca?
Sau khi họ biết cô có cổ phần, đã lặng lẽ điều tra thông tin của cô, đương nhiên biết cô là thiên kim nhà họ Thời.
Thời Niệm Ca lạnh nhạt nhìn đổng sự Tiêu.
Đổng sự Tiêu nhớ lại lời mình vừa nói, có lẽ Thời Niệm Ca đã nghe thấy hết, vẻ mặt không được tự nhiên lắm.
Thời Niệm Ca chỉ lãnh đạm đứng đó nhìn ông ta một cái, sau đó lại thản nhiên nhìn lướt qua những người khác, không nói gì nữa, cô quay người rời đi, sau khi đến trước cửa phòng bệnh của ba cô, dặn dò Văn Kha vài câu, hơn nữa còn bảo Văn Kha hỗ trợ kiểm tra một chút, lúc còn sống mẹ cô có hợp đồng bảo hiểm hay giấy tờ chuyển nhượng cổ phần gì không.
Trước đây cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng vừa rồi nghe mấy người đó nói chuyện, cô đột nhiên ý thức được, mẹ cô là người thông minh như vậy, chắc chắn bà đã nhìn ra những con hổ đói này, nếu như bà biết mình bị bệnh, nhất định sẽ chuẩn bị gì đó.
Văn Kha kinh ngạc nhìn cô, sau đó nói: “Không cần điều tra, cô chủ, phó tổng giám đốc Dương khi còn sống đã sang tên toàn bộ cổ phần và tài sản cho cô.”
Thời Niệm Ca nhìn anh ta, hít sâu một hơi: “Cho nên?”
“Cho nên, cô là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thời Đạt, dù sao cô cũng có sẵn cổ phần, hiện tại có thêm, đã vượt trên cả ba cô là chủ tịch Thời rồi.” Văn Động khẽ nói: “Nhưng vì để đảm bảo sự an toàn của cô, lúc ấy phó tổng giám đốc Dương sang tên, không nói với ai cả, tôi theo phó tổng giám đốc Dương nhiều năm rồi, bà ấy rất tin tưởng tôi, cho nên chuyện này chỉ có tôi biết, văn kiện vẫn ở công ty, trong két sắt phòng làm việc của bà ấy, đợi sau khi giải quyết xong mọi chuyện ở bệnh viện, tôi sẽ giao cho cô.”