Cô xấu hổ ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tần Tư Đình ngây người đứng dưới giá sách, vẻ mặt vẫn lãnh đạm: “Cậu buông ra được chưa?”
Thời Niệm Ca nhìn lại, tay còn đang đè lên cánh tay của Tần Tư Đình, có thể thấy vừa rồi cô đột nhiên chạy tới đè người anh dưới giá sách, tư thế này mới uy lực làm sao.
Cô nhanh chóng thu tay lại, lùi lại một bước lớn: “Vừa rồi mình thấy thang suýt nữa đụng phải cậu, cho nên…”
Tần Tư Đình không lên tiếng, cũng không giải thích có thể tránh được thang nhanh hơn cô một bước, cầm năm quyển sách trong tay rời đi.
Thời Niệm Ca đành phải nhìn theo ánh mắt thấp thỏm chớp chớp của mấy thím thủ thư, các thím thì thào nói nhỏ sau lưng cô: “Nhưng cặp này khá đẹp đôi, nam đẹp trai nữ đẹp gái, nhưng tuổi này làm bạn lớn lên chưa chắc đã lâu bền, huống chi yêu…”
Thời Niệm Ca không nghe thấy, anh cao chân lại dài, cô thực sự phải chạy mới đuổi kịp anh.
Cho đến khi chuẩn bị trở lại lớp tự học, thầy Triệu chủ nhiệm lúc này mới vừa đi ra khỏi phòng làm việc, liền nhìn thấy Thời NIệm Ca cùng Tần Tư từ bên ngoài đi lại, ánh mắt của thầy hiển nhiên rất kinh ngạc.
Tần Tư Đình nhìn thấy thầy thì không nói gì, Thời Niệm Ca sợ thầy hiểu lầm, vội vàng nói: “Thưa thầy, thầy nói em đi tìm sách đọc, bạn học Tần vừa hay đến thư viện giúp em tìm sách, chỉ được quyển này thôi!”
Thầy Triệu ngạc nhiên vì chuyện khác, chính là Tần Tư Đình cùng cô nhóc này quay lại, hình như còn cùng nhau đến thư viện.
Từ lúc nào đứa nhóc này chịu giúp người khác?
Mình đã không nhìn thấy cảnh này trong ba năm.
“Tìm được là tốt rồi, đang trong giờ tự học, trò theo tôi tiếp tục học bù.”
“Vâng ạ.”
Thời Niệm Ca đáp lại, nhanh chóng cầm lấy quyển sách trong tay Tần Tư Đình, đồng thời mỉm cười bày tỏ lòng biết ơn đối với anh, nhưng Tần Tư Đình lại như không thấy, thờ ơ quay lại phòng học, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Thời Niệm Ca không dám nhìn thêm, xoay người ôm sách lẽo đẽo theo thầy chủ nhiệm. m e o m a y m a u h o n g . c o m
Khi làm bài với giáo viên, cô nghĩ, Tần Tư Đình giúp cô tìm sách, cô có nên mời anh đi ăn tối không? Nhưng có vẻ như anh đến giúp cô tìm sách là vì cô nói anh nợ cô, muốn giải quyết cho xong, cho dù cô nói mời anh ăn tối thì anh cũng nhất định không đi.
Cứ như vậy, đến cuối buổi học cô vẫn ôm trong mình tâm trạng nên mời hay không, khó khăn lắm thầy giáo mới thả cô đi, cho cô về phòng học, cô ôm mấy quyển sách chạy đi, thì thấy chỗ bên cạnh mình đã trống không.
Triệu Tiểu Thanh vẫy tay với cô, Thời Niệm Ca bước tới, đặt sách xuống, liếc nhìn chỗ ngồi bên cạnh, túi của Tần Tư Đình cũng không có.
“Niệm Niệm, tỉnh lại đi, đừng nhìn nữa, Tần Thần đã rời đi rồi.”
“Đi rồi ư? Không phải mới bắt đầu tự học sao?”
“Mình không biết, chắc buổi chiều cậu ấy có việc, hình như hơn một tiếng trước, cậu ấy nghe điện thoại rồi đi ngay.” Triệu Tiểu Thanh vừa nói vừa nghĩ, “Nhưng bình thường ngoài những hoạt động nhất định cậu ấy phải tham gia, cơ bản cậu ấy sẽ không nghỉ học không có lý do, chiều nay chắc có chuyện gì đó. ”
Hơn một giờ trước, đó là sau khi trở về từ thư viện với cô.
Nhớ tới lúc ở trong xe buổi trưa sắc mặt của anh không tốt lắm, thật sự có chuyện gì ư?
Người ta không còn đi học, cô còn tính làm gì nữa, Tần Thị là gia tộc lớn, không cần một cô gái nhỏ như cô bận tâm lo lắng, nói chung là mời cơm cũng chẳng đến lượt cô.
Buổi tối Triệu Tiểu Thanh rủ cô đến con phố nhỏ gần trường cùng nhau mua quần áo, bây giờ Thời Niệm Ca sống một mình, dù sao cũng không có chuyện gì làm nên cô đồng ý.
Hai người vừa đi ra khỏi cổng trường, định rẽ phải thì bất ngờ một chiếc Cadillac màu đen đậu phía trước chạy tới, chặn ngay trước mặt.
Triệu Tiểu Thanh sửng sốt, nhưng Thời Niệm Ca đã dừng lại đúng lúc xe dừng trước mặt cô, cô ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tươi cười bên trong khi cửa sổ hạ xuống.
“Niệm Niệm, chú Đường đây, sau tết âm lịch rất lâu rồi không gặp cháu, vừa hay hôm nay chú tiện đường đến trường gặp tên nhóc Đường Thiệu, cảm thấy nhân lúc này gặp cháu luôn, dù sao bây giờ cha mẹ cháu cũng không ở trong nước, bên cạnh không có người lớn chăm sóc, có chuyện gì nhất định phải nói với chú ”.
Vẻ mặt của Thời Niệm Ca vẫn không thay đổi, chỉ có một nụ cười hơi lễ phép hiện lên khóe miệng, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt: “Chào chú Đường.”
“Này, bé ngoan, ăn cơm tối chưa? Chờ Đường Thiệu ra, chú mời hai đứa ăn cơm?”
“Không, cháu có hẹn với bạn rồi.” Triệu Tiểu Thanh cứ thế nắm tay cô không buông, Thời Niệm Ca liếc cô một cái: “Chúng ta còn phải đi mua sắm đúng không?
Triệu Tiểu Thanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng từ ánh mắt của Thời Niệm Ca, cô có thể biết được cậu ấy không muốn đi cùng với chú Đường này, lập tức nói: “Đúng vậy, không phải cậu vừa nói mình mua đồ nhìn không đẹp sao, còn định giúp mình tư vấn? Mấy ngày nữa tối nào cũng phải học bù, bỏ lỡ hôm nay là không còn lúc nào khác để đi đâu.”
Thời Niệm Ca quay lại nhìn ba của Đường Thiệu trong xe: “Chú Đường, cháu thực sự xin lỗi. Nếu ba mẹ cháu từ nước ngoài về rủ cháu đi ăn tối, cháu nhất định sẽ đến. ”
Cha của Đường Thiệu cũng cười: “Được rồi, đi mua sắm phải ăn cơm trước đúng không? Đường Thiệu cũng sắp ra, chi bằng chú mời hai đứa, bạn học nhỏ này cùng ăn bữa cơm nhé? Nếu ăn xong muốn đi dạo thì chú đưa mấy đứa đi…”
“Thực sự là không cần đâu, chú Đường, ở tuổi cháu và Đường Thiệu bây giờ, học tập mới là vấn đề quan trọng nhất.”
Cha của Đường Thiệu cũng là một người bốn mươi năm mươi tuổi, là thành viên hội đồng quản trị của một công ty lớn, thật ra sẽ không vì lời nói của con nhóc mười bảy mười tám tuổi làm khó.. m e o m a y m a u h o n g . c o m
Nhưng dù sao nhà họ Đường cùng nhà họ Thờii vẫn cùng nhau làm ăn, luôn sợ xảy ra chuyện không hay, tên nhóc thối Đường Thiệu kia rốt cuộc cũng không thể cầm chân cô tiểu thư này, đang đóng vai người yêu yên lành đột ngột đường ai nấy đi.
“Còn không đi ư?” Triệu Tiểu Thanh thúc giục, tỏ vẻ rất lo lắng.
“Đi, đi thôi.” Thời Niệm Ca nói, lịch sự cười với người đàn ông trong xe: “Chào chú, bọn cháu đi trước.”
Không đợi cha của Đường Thiệu nói gì, cô trực tiếp đưa Triệu Tiểu Thanh đi vào con phố nhỏ bên phải trường học.