…
Chín năm trước.
Mùa thu ở Hải Thành, không khí hanh khô xen lẫn mùi lá vàng.
Năm mười bảy tuổi, Thời Niệm Ca thất thần ngồi xổm bên thảm hoa ở trường trung học ở Hải Thành.
Khi cô gọi điện cho Đường Thiệu vài giờ trước, anh đang vội vàng đỡ bạn học đến phòng y tế.
Người ta kể rằng cô bạn ấy đã chạy 1.500 m trong đại hội thể thao ở trường, sau đó thì đổ bệnh, là một Lâm Đại Ngọc. Đường Thiệu đang chăm sóc cô trong bệnh xá. Nói chuyện với bạn gái thì biếng nhác, thậm chí chỉ nói một câu chiếu lệ, đáp lại hai ba lần, sau đó tiếp tục hỏi han cô bạn học đang khóc nức nở trên giường. m e o m a y m a u h o n g . c o m
Thời Niệm Ca cúp điện thoại và gửi một tin nhắn, sau vài giây im lặng, thông báo chia tay.
Người bên kia lo bầu bạn với bạn học, hai giờ sau mới đọc được tin, sau đó liền cuống quít gọi điện thoại nhưng không có ai trả lời, cũng không có hứng thú liên lạc người này nữa.
Ngay cả mối tình đầu còn chưa có nói chi đến thất tình.
Đường Thiệu tỏ tình với cô vài tháng trước, sau đó hai người qua lại được hơn hai tháng, mặc dù anh học lớp 12 cô học lớp 11 chênh nhau một năm, nhưng gia đình của Đường Thiệu và gia đình cô có ý qua lại, cũng xem như quen biết, ở tuổi đang lớn anh có cảm tình lập tức theo đuổi Thời Niệm Ca, cô qua quýt gật đầu.
Đường Thiệu rất cởi mở và năng động, thích chơi bóng rổ, trên sân bóng rổ có rất nhiều người hâm mộ.
Nhưng Thời Niệm Ca không thích anh cho lắm, trong lúc bồng bột nên đồng ý quen anh, tôn trọng nguyên tắc có trách nhiệm với người khác, cô cũng duy trì mối quan hệ cởi mở trong tình cảm, không giấu giếm bạn học và bạn bè. Nhiều nhất cũng chỉ vài lần nắm tay ở nơi không người, dường như ngay cả việc hôn má cũng chưa từng xảy ra trước đây.
Loại người là trung tâm của sự náo nhiệt khắp nơi không thích hợp với cô.
Chuyện tình cảm cứ thế kết thúc khi không còn phù hợp, không có gì để lãng phí thời gian.
Đường Thiệu cũng được coi là người hấp dẫn ở Hải Thành, nghe nói xung quanh anh không ít người như vậy nên ít nhiều bị ảnh hưởng, nhưng cô ấy đã chịu ảnh hưởng của ông ngoại từ khi cô ấy còn nhỏ. Ngoài giờ học, cô dành thời gian cho ông ngoại nên không quen biết nhiều người.
Khi cô 10 tuổi, cô đã phát triển các loại thuốc mới với ông ngoại là giáo sư y khoa. Cô cũng giành được giải thưởng thiếu niên về thành tựu y học. Một thời gian trước, ông của cô đã phát triển một loại thuốc chống ung thư trong phòng thí nghiệm, và Thời Niệm Ca cũng có tham gia.
Tuy rằng cô chỉ giúp đỡ một chút, nhưng dù sao thì cô cũng có liên quan, và mọi thứ ở thời đại này đều cần một mánh lới.
Người ta nói rằng để khen ngợi cô và để có thiện cảm với nhà họ Thời, nhà trường dự định sẽ cho cô nhảy lớp, từ học sinh lớp 11 trở thành học sinh lớp 12, cô có thể bồi dưỡng thêm một năm, nhưng trực tiếp để cô chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Những người lớn tuổi trong gia đình thực sự đồng ý, và Thời Niệm Ca giận dỗi cỡ nào cũng không từ chối được.
Vào mùa thu, khi trường học vừa khai giảng, cô chuẩn bị bỏ điểm, chuyển lớp, và đột nhiên phải đối mặt với một “thay đổi lớn” chẳng hạn như mối quan hệ tan vỡ, Thời Niệm Ca cảm thấy cô phải khóc hoặc ủ rũ trong vài ngày để phù hợp hơn với tình trạng hiện tại, nếu không thì quá vô tâm rồi. m e o m a y m a u h o n g . c o m
Vì vậy cô ngồi xổm trong bồn hoa thật lâu nhưng cũng không nặn ra một giọt nước mắt nào, cuối cùng bất đắc dĩ bày ra vẻ mặt nhăn nhó, cô định giữ nguyên vẻ mặt này đi gặp mấy cô bạn thân nói chuyện, nếu không biểu hiện vô tình của cô chắc chắn họ sẽ chế nhạo cô mất.
Cô đứng lên đột ngột, nhưng lại quên mất mình đã ngồi xổm ở đây ít nhất một giờ, vì đứng lên quá nhanh, hai mắt đột nhiên trở nên đen kịt, cả người lảo đảo, nửa ly trà sữa trong tay trực tiếp bị đổ, cả người không biết đổ về đâu.
Trước mặt cô là áo sơ mi trắng chói mắt, cốc trà sữa của cô bị đổ lên áo trắng, cô nhìn nó với ánh mắt kinh ngạc, sau đó ngẩng đầu nhìn chủ nhân chiếc áo trắng, rồi lại nhìn xuống, lại ngẩng đầu lên nhìn anh.
Những hạt trân châu trong cốc trà sữa dính trên người anh, từ từ trượt xuống …
Thời Niệm Ca: “…”
Cô không dám nhìn vẻ mặt của anh, nhanh chóng lùi về sau hai bước, nhất mực xin lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Tôi không cố ý … Tôi làm bẩn quần áo của bạn, vậy … Tôi sẽ đền cho bạn một cái? Bao nhiêu? ”
Nói xong cô tìm tiền từ túi của bộ đồng phục học sinh.
Thiếu niên áo trắng mặt không chút thay đổi nhìn cô, rõ ràng là chán ghét mấy thứ bẩn thỉu trên người, thấy cô không nói hai lời định lấy tiền ra trả thì không nói gì, chỉ bước qua với khuôn mặt lạnh lùng.
“Này, quần áo của bạn trông rất đắt tiền. Dù sao cũng là do tôi làm bẩn. Tôi không có ý gì khác. Tôi sẽ đền tiền cho bạn …” Thời Niệm Ca rất giỏi quan sát sắc mặt, vì vậy quay người vội vàng đuổi theo tới chỗ anh.
“Tránh ra.” Thiếu niên áo trắng đột nhiên bị cô chặn lại, khi lên tiếng thì giọng điệu lạnh lùng, hiển nhiên là anh không muốn dây dưa chuyện áo sơ mi với cô.
Thời Niệm Ca bị sốc trước vẻ mặt thờ ơ của anh, sau đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh ta một lúc, đỏ mặt một cách khó hiểu …
Mẹ ơi, đây chắc chắn là lần đầu tiên trong mười bảy năm cuộc đời của con bé!
Cô đường đường là con cưng của tập đoàn Thời Đạt, từ nhỏ đến giờ chưa từng cảm thấy nam sinh nào đẹp mắt, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy một nam sinh đẹp trai như vậy.
Người này … à, tạm thời cứ gọi cậu là áo trắng đi, khuôn mặt tuấn tú, tóc ngắn gọn gàng, da dẻ trắng trẻo sạch sẽ, thân hình rắn rỏi, khí chất lạnh lùng, kiểu thiếu niên ít nói. Khuôn mặt điển trai, dáng người cao, và ngón tay cũng xinh!
Dường như có mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi khi cô vô tình đụng ngực tay anh, giống như mùi quần áo, rất dễ chịu.
Thiếu nữ mười bảy lần đầu tiên cảm thấy trái tim đập rộn ràng.
Trước đây cô chưa từng thích ai, cũng chưa từng cố ý làm gì, nhưng lúc này, ý thức muốn “làm quen” gần như tràn ngập trong đầu của cô.
Kết quả bên kia cả buổi chỉ nói một chữ “Cút”, sau đó cũng không có chuyện gì, ngay cả khi cô ngốc nghếch cản anh lại bằng cách dúi vào tay anh mười tờ 100 tệ, anh dùng ánh mắt như nhìn thấy kẻ thần kinh nhìn cô, hất tay ra, vòng qua rồi đi thẳng.
Thời Niệm Ca nhìn theo bóng lưng của anh ta và nghĩ rằng mẹ của tôi ơi đẹp trai quá, sau đó nhìn xuống số tiền trên tay, suy nghĩ không biết có phải do số tiền quá ít … hay lần sau có cơ hội gặp lại anh ấy, chỉ cần đến một cửa hàng bán áo sơ mi và quẹt thẻ …
Nhưng dù sao thì mình cũng phải bồi thường.
Tuy nhiên, anh ấy thực sự đẹp trai và tim cô thì đập rộn ràng!
–
(Thời Niệm Ca khi đó vẫn còn là một cô gái ngay thẳng, một cô gái mười bảy tuổi, một lòng một dạ theo đuổi nam thần Tần. Bác sĩ Tần khi ấy vẫn chưa là một người khôn khéo, có nghĩa là Tần mặt lạnh, một bông hoa cao lãnh, khó theo đuổi!)