Trước kỳ thi giữa kỳ, Thời Niệm Ca cũng chăm chỉ như bao người khác, khi có kết quả thật sự có thể nhìn ra cô đã nỗ lực thế nào.
Năm lớp 11, điểm của cô thuộc top trên, đến năm cuối cấp, cô có thể hiểu được một phần của các môn học, lại cố gắng theo học các lớp học bù, cuối cùng điểm thi giữa kỳ các môn đều gần một trăm điểm, giáo viên rất hài lòng với thành tích của cô, khuyến khích cô tiếp tục cố gắng, nhân dịp sắp tới có nhiều giờ học bù hơn, tất cả chương trình học lớp 11 và 12 đều được sắp xếp, như vậy đến cuối kỳ điểm số có thể được cải thiện nhiều hơn, giáo viên tuyệt đối không thể phụ sự kỳ vọng của ông ngoại cô.
Không nghi ngờ gì nữa, điểm số của Tần Tư Đình vẫn là hạng nhất toàn khóa, cô nghe nói anh ấy đứng đầu toàn khóa từ lâu, không ai có thể lay chuyển được vị trí đầu tiên này. Theo quan sát của Thời Niệm Ca về anh, tuy rằng trong lớp anh có nghe giảng, nhưng anh không quá tập trung như các bạn học giỏi khác, cũng không phải kiểu mọt sách. Dường như anh được trời phú cho một khả năng tiếp thu mạnh mẽ các loại kiến thức, và anh cũng rất nghiêm túc, không giống như những đứa trẻ con nhà giàu khác, cuộc sống của anh ấy rõ ràng, sạch sẽ và có hướng đi chính xác, dần dần, nó dường như trở thành động lực cho cô mỗi ngày đến trường.
“Này, cậu nhìn đi, tổng điểm của mình vẫn thua câu 185.” Thời Niệm Ca mở bảng điểm giữa kỳ ra trước mặt Tần Tư Đình: “Tháng trước lúc cậu cho mình mượn tập chép bài, mình đã nói, nếu như mình có thể đạt yêu cầu, hơn nữa còn phải dư năm mươi điểm so với chuẩn đề ra, cậu phải cho mình số điện thoại, cậu nhìn đi, bây giờ điểm mình dư không ít đâu . ”
Tần Tư Đình không trả lời.
Mặc dù lúc đó cô đưa ra yêu cầu, anh không nói đồng ý, nhưng anh cũng không từ chối.
Thời Niệm Ca đành phải thỏa hiệp: “Nếu không thì thế này, cuối kỳ, nếu như mình hơn bây giờ 30 điểm, cậu phải cho mình số điện thoại.”
Tần Tư Đình không nhìn cô, vờ như chẳng nghe thấy gì.
Thời Niệm Ca không hề nản lòng nhưng vẫn cảm thấy hơi tổn thương, rõ ràng lúc đó anh không từ chối, mỗi số điện thoại thôi, cho đi, rồi cô không quấy rầy anh nữa…
Sau kỳ thi, vừa vặn là hai ngày cuối tuần, gần đây toàn phải ở trường, chỉ có chủ nhật mới được nửa ngày để nghỉ ngơi, khó khăn lắm mới có hai ngày nghỉ.
Triệu Tiểu Thanh hẹn Thời Niệm Ca đi dạo phố, ăn vận váy hoa xinh xẻo: “Điểm thi lần này ổn không? Giáo viên nói cậu nhảy 300 hạng, học sinh đội sổ lớp mình còn suýt rớt ấy, sao, ai lại chọc cậu nữa rồi?”
Thời Niệm Ca cười bất đắc dĩ: “Không có, nói chung là bây giờ tình hình của mình bây giờ có khác top cuối đâu, nhưng vẫn đứng trên được mấy trăm người, muốn đua top thật là khó quá đi, ngẫm lại cảm thấy người lớn nói chẳng sai.”
“Nói gì?”
“Thời đi học mệt mỏi nhất. Sự mệt mỏi sau khi trưởng thành chỉ vì vô vàn trách nhiệm và gánh nặng cuộc sống, còn thời đi học thì mệt trí mệt sức, làm bài tập không xong, bài tập trùng trùng điệp điệp, thành tích cũng chẳng theo kịp ai.”
“Chậc chậc chậc, mình nói này chẳng phải cậu luôn hướng ngoại sao, hôm nay bất thình lình ấm ức thế?” Triệu Tiểu Thanh cười cười: “Lại thất tình rồi à?”
Cái gọi là thất tình trong miệng Triệu Tiểu Thanh, là tình trạng rất hay gặp của Thời Niệm Ca, ví dụ như một hôm nào đó Tàn Tư Đình không thèm để ý đến cô, hoặc là cô nói gì đó nhưng Tần Tư Đình không thèm quan tâm, hoặc là Tần Tư Đình đi tham gia đại hội gì gì đó không đến lớp, tất cả những thứ đó đều gọi là thất tình.
“Gần như vậy.” Thời Niệm Ca thở dài.
Triệu Tiểu Thanh không khỏi mỉm cười: “Mình nghĩ cậu nên đổi mục tiêu đi, lớp mình có nhiều nam sinh thích cậu lắm.”
Thời Niệm Ca không nói gì, chỉ nhìn điện thoại, trưởng lớp vừa thông báo thứ hai phải nộp đơn đăng ký, là lớp học bổ túc tạm thời có chỗ trống cho cô điền tên vào, cô bắt đầu điền vào đơn trong di động.
Thật ra gần đây Thời Niệm Ca có thái độ rất thẳng thắn và bình thản với mọi chuyện, đã có thể đối diện với thứ tình cảm mơ hồ đối với Tần Tư Đình, cô phát hiện bản thân cũng rất sợ hãi.
Sau khi điền vào biểu mẫu, lớp trưởng hỏi cô đang ở đâu, cô nói mình đang đi mua sắm với Triệu Tiểu Thanh ở bên ngoài, lớp trưởng hỏi cô có cần một bạn nam đến giúp họ xách túi không, Thời Niệm Ca cười miễn cưỡng đáp lại một chữ “không”, lớp trưởng tiếc hùi hụi, họ đi dạo phố tiêu chút tiền, chuyện nhắn tin đến đây kết thúc.
Đi dạo phố mấy tiếng đồng hồ cũng không có gì để mua, vì ngày thường đều mặc đồng phục học sinh, quần áo bình thường không thiếu, thật sự chẳng biết mua gì.
Trông thấy Thời Niệm Ca bơ phờ, Triệu Tiểu Thanh mời cô ăn bánh kem sô cô la, sau đó hai người ai về nhà nấy.
Trong hai ngày nghỉ hiếm hoi sau kỳ thi giữa kỳ, Thời Niệm Ca hơi không ổn, sau khi mua sắm một ngày, cô về nhà nhà, đóng cửa ở nhà không đi đâu, thỉnh thoảng gọi điện báo cáo kết quả học tập cho ông ngoại, rồi thỉnh thoảng xem lại một số tài liệu học tập mà ông gửi cho mình, khi không có việc gì lại đến phòng sách quan sát bộ xương người, phân tích tỉ mỉ từng kết cấu của xương, chỉ là trong lòng nặng trĩu, trong đầu toàn là hình ảnh Tần Tư Đình xem qua thành tích của cô sau đó không có biểu hiện gì.
Chỉ nên trách cô ấy vì đã không chăm chỉ học, thành tích trên trung bình mà cũng dám khoe khoang, không bị anh chê cười đã là tốt lắm rồi, cô còn có thể hi vọng anh khích lệ mình ư, anh không nợ cô gì cả, thật sự không cần thiết phải khích lệ cô.
Tối chủ nhật, Thời Niệm Ca thu dọn tài liệu và sách vở học tập, ngày mai phải quay lại trường học, tắm xong lại lên giường nằm, nhắm mắt lại, trong đầu đều là Tần Tư Đình.
Cô giơ tay gõ vào đầu.
Chắc là cô phải lao vào phòng thí nghiệm của ổng ngoại vài ngày, để phân tán tư tưởng của mình.
Lại nói đến chuyện cô chưa cho ba mẹ xem bảng điểm của mình, ba mẹ về nước không quá nửa tháng, đã lại qua Mỹ tiếp, bây giờ bên Mỹ là ban ngày, cô dậy lấy di động và bảng điểm, sau đó gửi hình chụp qua cho ba mẹ.
Vài phút sau, cô lấy cho mình một ly sữa nóng, quay lại chuẩn bị uống, nghe thấy tiếng tin nhắn trong phòng ngủ, cô tưởng ba mẹ sau khi nhìn thấy phiếu điểm gọi lại cho cô.
Cô uống sữa trước không quan tâm lắm, một lúc lâu sau mới lững thững trở lại giường, mở chăn ra nằm, sau đó mới tiện tay cầm điện thoại lên xem.
Ngay sau đó, khuôn mặt của Thời Niệm Ca hoang mang và mờ tịt chưa từng có, quên cả hít thở, sau khi lấy lại tinh thần, cô hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào di động, trông thấy bên trên chỉ có ba chữ…
Tần Tư Đình.