Cô nhìn chằm chằm dãy số, đau đáu nhìn ba từ, cắn môi, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua lại trên điện thoại, suy nghĩ hơn mười phút, chút lý trí còn sót lại buộc cô từ bỏ.
Nhưng đặt điện thoại dưới gối, cứ nhắm mắt lại là dãy số trên điện thoại, cô nghĩ mình nên làm điều gì đó, nhưng làm sao mới được đây, cho dù là gửi tin, cũng không biết có đúng hay không nữa.
Một lúc lâu sau, Thời Niệm Ca lại lấy điện thoại ra, nhìn chằm chằm dãy số trên màn hình, gửi đến ba chữ: Tần Tư Đình?
Cô ngước mắt lên nhìn thời gian hiển thị trên màn hình sau khi gửi đi.
Đã mười giờ rưỡi tối.
Bây giờ là kỳ nghỉ đông, không giống như mọi ngày mọi người thường ngủ rất muộn, chắc chắn bây giờ anh ngủ rồi.
Nhưng dù sao thì cô cũng đã gửi rồi, chắc là anh không trả lời cô đâu, nhưng vì gửi được tin nên rất vui vẻ, đặt di động lên tủ đầu giường, hít sâu một hơi, được rồi, ngủ thôi.
Trước khi cô chìm vào giấc ngủ, điện thoại trên tủ đầu giường rung lên.
Thời Niệm Ca ngơ ngác mở mắt ra, nhìn điện thoại, nhất thời nhìn thấy màn hình sáng lên, tim đập thình thịch.
Nó có thể là…
Giờ này?
Tần Tư Đình trả lời cô ư?
Cô bật dậy khỏi giường, nhanh chóng lấy điện thoại, vừa mở màn hình lên, cô cảm thấy tim mình như vọt khỏi cổ họng, đúng thật là Tần Tư Đình.
Anh ấy trả lời thật!
Tần Tư Đình: [? ]
Một dấu chấm hỏi.
Tuy ít chữ, thậm chí chẳng được gọi là 1 chữ, chỉ một dấu chấm câu, nhưng cũng đủ khiến Thời Niệm Ca kinh ngạc.
Dấu chấm hỏi.
Dấu chấm hỏi từ Tần Tư Đình!
Một dấu hỏi ngắn gọn như vậy chắc chắn chứng tỏ rằng đó thực sự là anh.
Nhưng vì nó là một dấu chấm hỏi, nó có nghĩa là cô ấy có thể tiếp tục trả lời anh!
Không ngủ nữa!
Thời Niệm Ca ôm điện thoại trong lòng một lúc, lập tức ngồi chỉnh tề trên giường, sau đó bắt đầu suy nghĩ bản thân nên trả lời anh thế nào.
Sau đó, ngón tay cô chậm rãi lướt trên màn hình: Quấy rầy cậu nghỉ ngơi à?
Sau đó, cẩn thận bấm gửi.
Điện thoại lập tức rung lên, anh lại có thể trả lời nhanh như thế.
[Không. ]
Không làm phiền anh ấy! Vậy hẳn là bây giờ anh không bận đọc sách, có lẽ đang nằm trên giường không ngủ nhắn tin với cô
Chẳng khác nào Tần Thần nằm nói chuyện phiếm với cô!
Thời Niệm Ca lập tức thức thời nằm trở lại trên giường, một tay nhanh chóng đắp chăn bông, tay còn lại cầm điện thoại thì thào nói: “Bình tĩnh đi, mình phải bình tĩnh, nếu không chẳng còn cách nào nói chuyện tiếp
Vậy thì cô nên nói gì bây giờ?
Cô đang cầm điện thoại, vẻ mặt đầy ngọt ngào nhưng lại có chút xót xa, sau đó cắn môi trả lời: Thời tiết ở Hải Thành gần đây khá lạnh, cậu có ra ngoài vào mấy ngày nghỉ không? Chú ý mặc ấm nhé, một tuần nữa là đi học lại rồi, chú ý một chút đừng để cảm lạnh.
Không thể lưỡng lự nữa, nếu cứ ngẫn ngờ như thế này không chừng Tần Tư Đình sẽ ngủ mất, sau khi nhìn lại nội dụng mình gửi đi lại hối hận.
Cô vừa gửi cái gì đây trời?
Cái gì mà giữ ấm? Lại còn cảm lạnh?
Cô che mặt chui vào chăn bông trong chốc lát, cầm di động, cô không còn phân biệt được bản thân đang khó chịu hay chìm đắm trong ngọt ngào.
Điện thoại lại rung lên, cô nhìn xuống, đó là một từ rất đơn giản: Ừm.
Ngừng một chút, cô liếc nhìn đồng hồ, hôm nay chỉ còn chưa đầy một tiếng rưỡi nữa.
Nhưng anh có thể ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào trong một tiếng rưỡi này.
Nhìn vào những chữ mà anh trả lời, ba từ, tính cả dấu câu chỉ ba cả thảy..
Thế nhưng Thời Niệm Ca cảm thấy những chữ này đẹp đẽ vô cùng, nhìn vài chữ báo Tần Tư Đình gửi tin nhắn, cảm thấy vừa thân thiết vừa dịu dàng vô ngần.
Cô sợ nếu nói tiếp sẽ khiến Tần Tư Đình cảm thấy phiền phức, cô sợ nửa đêm nói chuyện phiếm với người như thế này không chỉ quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của anh, mà còn cảm thấy cô quá dài dòng. Họ chỉ là mối quan hệ cùng bàn, trả lời tin nhắn cũng chỉ do cô là bạn cùng bàn, bây giờ còn là kỳ nghỉ, còn chẳng gặp mặt nhau, cô cứ nhắn tin vào lúc nửa đêm thế này cho anh, chẳng có lấy một lý do, thật sự không ổn lắm. m e o m a y m a u h o n g . c o m
Nhưng cô có thể nói gì khác?
Nói chúc ngủ ngon à?
Thế thì tối nay cô không đạt được mục đích nhắn tin cho anh.
Cô vốn định …
Chỉ là muốn một câu chúc mừng sinh nhật của anh mà thôi.
Cô gửi tin gì mới là phải đây?
Nói “Tần Thần hôm nay là sinh nhật của mình, cậu có thể nói chúc mừng sinh nhật mình không?”
… Nói thế này cảm giác hơi ngốc.
Hay cô nói: “Anh bạn cùng bàn ơi, hôm nay em 18 tuổi!
… Câu này còn ngốc hơn.
Phải làm thế nào để anh biết hôm nay là sinh nhật cô, hơn nữa còn chủ động chúc mừng sinh nhật cô nữa?
Cô nhìn lại chiếc bánh trong phòng mình mà một người họ hàng đã gửi hồi sáng mà quên lấy nó xuống, lại nhìn sang bàn thủy tinh bên cạnh.
Ánh mắt Thời Niệm Ca chuyển động, cô bước ra khỏi giường chạy đến chỗ chiếc bánh, mở hộp bánh, lại đặt lịch để bàn gần chiếc bánh, sau đó ngẫm nghĩ một chút, đặt thẻ học sinh của cô bên cạnh, trên đó có ghi ngày tháng năm sinh của cô.
Sau khi ghép lại như thế này, cô cảm thấy hài lòng, liền dùng điện thoại di động chụp ảnh lại và gửi cho anh.
Gửi xong, cô vội vàng tiếp tục gửi cho anh một khuôn mặt tươi cười dễ thương.
Im ắng.
Anh có hiểu không?
Sau khi gửi một tấm ảnh và hình mặt cười, tin nhắn như đá chìm đáy biển, cả buổi không có ai trả lời.
Anh ngủ rồi à? m e o m a y m a u h o n g . c o m
Gần mười một giờ rồi, cô vừa xếp bánh đặt thẻ học sinh, lại còn phải tìm góc đẹp rõ nét, lâu ơi là lâu, có lẽ anh ngủ mất rồi.
Cảm xúc ngọt ngào trong lòng Thời Niệm Ca lập tức vụt tắt, nhưng sau khi nghĩ lại, ngày sinh nhật được Tần Tư Đình trả lời tin nhắn, lại còn tận ba tin, đây đã được coi là quà sinh nhật của cô rồi.
Nghĩ đến đây cô lại cảm thấy vui vẻ, lấy bánh ra để cho dì Tương cất vào tủ lạnh, sau đó đóng cửa trở lại giường, lần này cô không ngủ được dưới chăn bông.
Cô vẫn thắc mắc, anh có thấy tin nhắn của cô không?
Hay tin không gửi được? Anh vẫn chưa nhận được tin nhắn của cô
Suy nghĩ một lúc, cô sợ rằng anh ngủ rồi, không dám tiếp tục quấy rầy.
Khoảng vài phút sau, điện thoại cô ôm trên ngực lại rung lên, cô lập tức ngồi dậy, nhìn vào màn hình đang bật sáng.