Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện 2

Chương 34



Tần Tư Đình nhìn cô một chút: “Cậu không ở cùng hướng, sao lần nào cũng tình cờ gặp tôi?”
Thời Niệm Ca nghẹn giọng.
Đúng vậy, nhà của cô trong khu biệt thự Lệ Thủy nằm phía bên phải, sáng sớm hôm nay cô cố tình đến tàng cây chính giữa để đợi anh.
“… Sao cậu biết mình ở hướng nào?”
“Mỗi ngày ra vào cổng trường, thỉnh thoảng tình cờ nhìn thấy cậu đứng đợi xe.”
“Vậy cậu có thấy mình lên xe số mấy không? Cậu có thấy mình đi hướng nào không?” Mắt Thời Niệm Ca sáng rực.
Tần Mặc chậm rãi trả lời: “Có thấy một lần.”
Chỉ một lần?
“Mới có một lần mà cậu đã kết luận mình không ở hướng này à…” Thời Niệm Ca vừa nói vừa cười gian liếc anh một cái, lúc này anh cũng chẳng quan tâm lắm, vẻ mặt hờ hững cất bước đi tiếp.
Mấy ngày sau, ngày nào cô cũng đợi anh dưới tán cây trên đường lớn bên ngoài trường, dù sao cô bịa ra chuyện đi ngang qua, anh cũng không vạch trần cô, vậy cứ như thế cùng nhau yên ổn đi tới trường thôi hì hì.
Thời tiết ở Hà Thành đang gần tháng tư, xuân thu đều se se lạnh, mùa xuân là mùa cúm tăng cao, nhiều học sinh trong trường bị cảm, tuy nhiên, vì chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học nên một số người vẫn cứ ngoan cố đến trường.
Thời Niệm Ca luôn cho rằng sức đề kháng của bản thân rất tốt, nhưng thật không may đã bị cơn cảm cúm đánh gục.
Vất vả mới lết qua được ngày cuối tuần không có Tần Tư Đình, thứ hai cô vẫn như thường lệ đứng đợi dưới gốc cây trước cổng đợi anh, nhưng thật sự không ra khỏi giường nổi, lại sợ đến muộn, đành phải gọi điện cho chú Thái, bình thường chú Thái không ở nhà họ Thời, chú ở gần đây lái xe năm phút là đến biệt thự Lệ Thủy.
Thời Niệm Ca cố ép bản thân dậy rửa mặt, đầu óc choáng váng mặt mũi xanh xao, nhưng cô giáo nói cuối cấp không có việc gì cần đến mức phải xin nghỉ thì không được xin nghỉ, tất cả mọi người đều chịu chung cảnh, cô không thể làm khác, cùng lắm tiết thể dục và ngoại khóa buổi sáng cô không tham gia, nàm bò trong lớp để nghỉ ngơi thôi. m e o m a y m a u h o n g . c o m
Trông thấy sắc mặt cô tệ quá, chú Thái hỏi cô có muốn nghỉ một ngày không, cô không đồng ý, sau khi sửa soạn trực tiếp lên xe.
Thực ra chỉ cách trường mười phút lái xe, chú Thái đưa cho cô một chiếc bình giữ nhiệt để cô uống thêm nước, lúc nhận lấy chiếc bình Thời Niệm Ca còn cố gắng không để tay run, sợ chú Thái nhìn ra được cô đang sốt, cô vừa ngủ dậy, tuy rằng sốt nhưng khuôn mặt không biểu hiện rõ lắm, chỉ thấy hơi tiều tụy một chút.
Cô nhắm mắt nằm yên trong xe cho đến khi xe dừng ngoài cổng trường, chú Thái thấy hai gò má cô ửng đỏ, ngủ mê man.
Chú Thái thò tay sờ lên trán cô một cái, lập tức cau mày: “Con bé này… sốt thế này cũng không hé nửa câu.”
Nhìn thấy bên ngoài có nhiều học sinh đã vào cổng trường, chỉ là gần đây không hiểu tại sao Thời Niệm Ca đi học rất sớm, chú Thái nhìn đồng hồ, hai mươi phút nữa mới đến giờ vào học, chú tranh thủ lấy một chiếc chăn sạch ở trong xe ra đắp cho cô, cô gái nhỏ vì sốt cao mà ngủ đến mơ màng, không thể tỉnh lại trong giây lát được, sau khi dừng xe, chú lập tức xuống đi tìm tiệm thuốc.
Thời Niệm Ca tỉnh dậy trong vòng vài phút sau khi chú Thái bước ra khỏi xe, khi mở mắt ra, cô có chút bối rối, cô quờ quạng xung quanh, định ngồi dậy mở cửa ra khỏi xe, nhưng cơ thể vừa động đậy, đầu óc đã quay cuồng, chỉ toàn cảm giác buồn nôn, lúc đó cô lại ngồi trở lại, nhắm mắt không dám động đậy nữa.
“Chú Thái…”
Cô thều thào, không biết chú Thái có đang trên ghế lái hay không, khó chịu rên rỉ: “Chú Thái… chú giúp cháu … đến… dưới tàng cây phía trước…”
Giọng nói của cô càng ngày càng thấp, rốt cuộc cũng không biết mình đang nói cái gì, yếu ớt đặt tay xuống, trực tiếp dựa đầu vào cửa sổ, chỉ cảm thấy cửa sổ rất lạnh, gối đầu ở đây sẽ giúp đầu cô ấy thoải mái hơn..
Chú Thái mua thuốc hạ sốt về, vừa về vừa gọi cho người giúp việc nhà họ Thời, gần đây dì Hương vì có việc nên không còn ở Hải Thành, chỉ có thể nhờ người khác chăm sóc Thời Niệm Ca, bằng không cô cứ đến trường trong tình trạng thế này sẽ khiến người khác không an âm, nhất định phải tìm người đến biệt thự Lệ Thủy ở cùng cô.
Đang định quay lại xe, đột nhiên chú Thái trông thấy có ai đó đứng dưới tàng cây phía trước, hình như là một cậu trai, chỉ là chú đang vội, nhanh chóng quay lại cho tổ tông nhỏ của nhà họ Thời uống thuốc hạ sốt.m e o m a y m a u h o n g . c o m
Thời Niệm Ca ngồi trong xe đã sốt đến mơ hồ, lờ mờ nghe thấy tiếng mở cửa xe, chú Thái nói gì đó mà uống thuốc hạ sốt, cô uống, sau đó lại tựa vào cửa xe đến bất động.
“Sốt đến thế này rồi vẫn không nói? Vừa rồi ở biệt thự nếu biết cháu bệnh nặng thế này, thế nào chú cũng không đưa cháu đến trường đâu.” Chú Thái thở dài: “Uống thuốc hạ sốt, sau đó đưa cháu đến bệnh viện.”
“Đừng”. Thời Niệm Ca đờ người ra, đầu vẫn còn khó chịu, nhắm mắt hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Bảy giờ kém mười lăm.”
Thời Niệm Ca cau mày.
Hầu như ngày nào cô cũng gặp Tần Tư Đình vào lúc sáu giờ năm mươi đến bảy giờ. Cô đã “tình cờ” gặp anh vào mỗi buổi sáng liên tục một tuần, nếu hôm nay cô không xuất hiện, anh sẽ chờ cô, hay không hề cảm thấy lo lắng gì đây?
Phải làm sao bây giờ?
“Chú Thái, cháu không muốn đến bệnh viện, cháu muốn xuống xe.” Thời Niệm Ca khó chịu, lại cảm thấy ấm ức.
Trái tim cô bình thường rất khỏe mạnh, chưa từng cảm thấy ấm ức, nhưng có lẽ vì cơ thể không được khỏe, nên chuyện gì cũng thấy bức bối trong lòng.
Cô ấy đã đến tận trường rồi, cô đã đến gần cái cây đó rồi, cô không đến mượn, nhưng rồi sao nữa? Cô không thể ra khỏi xe, chỉ động đậy một tí thôi đầu đã choáng váng rồi, không thể nhúc nhích cơ thể.
Nhưng căn bản Tần Tư Đình sẽ không đắn đo hỏi về chuyện này, không phát hiện ra cô mà cứ thế đi vào lớp, ngay cả hỏi thăm cô một câu cũng chẳng có.
“Xuống cái gì mà xuống, gần đây có một bệnh viện nhỏ đúng không, lần trước cháu bảo từng vào đó với bạn học, cháu sốt thế này rồi, nhất định phải đi khám, gần đây đang có dịch cúm, chỉ uống thuốc hạ sốt e rằng không ổn đâu, cứ đi khám trước đã.”
“Không, cháu muốn xuống xe…”
“Ngoan nào.” Trông thấy cô đột nhiên bướng bỉnh như vậy, chú Thái nghiêm giọng, dù chỉ là tài xế trong nhà, nhưng tận mắt trông thấy Thời Niệm Ca trưởng thành, không thể nào cứ để cô ốm đau thế này mà đi học được.
Cô hấp tấp ngồi ngay lại, nhìn về phía xa xôi kia.