Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện 2

Chương 36



Lữ

 

Thời Niệm Ca đang trong tình trạng hoàn toàn mê man, nhưng không hề mất đi hết tri giác, chú Thái đỡ cô ngồi dậy, tuy rằng Tần Tư Đình còn nhỏ tuổi nhưng kỹ năng lái xe của anh ấy thực sự rất nhanh và vững vàng, anh không hề phanh gấp mỗi khi đụng ngã tư, Thời Niệm Ca căn bản không hề bị chấn động trong quá trình anh lái xe.

 

Nhưng chú Thái vẫn lo lắng nên giúp cô thắt dây an toàn, dù sao thì Thời Niệm Ca cũng là một cô gái, chú Thái không thể tiện tay ôm giữ cô được, chỉ thỉnh thoảng đỡ lấy bả vai và đầu của cô mà thôi.

 

Suốt dọc đường Tần Tư Đình không nói chuyện, chú Thái nhìn thoáng qua đồng hồ sau đó hỏi: “Cậu không cần đi học à?”

 

“Không sao.” Quan sát đằng trước vì đang là giờ cao điểm buổi sáng nên giao thông ùn tắc, anh quyết đoán chạy sang một con đường nhỏ bên cạnh, trên con đường này cũng không ít xe, đường xá khu trung tâm chật hẹp, cho dù chú Thái có vài chục năm kinh nghiệm lái xe cũng phải đi lại cẩn thận, không ngờ Tần Tư Đình chẳng những không cần giảm tốc độ, lại còn ra khỏi con vùng ùn tắc rất nhanh, sau đó chạy vào đại lộ bên cạnh, thành công chạy về phía bệnh viện.

 

Chú Thái chuyển sang quan sát Thời Niệm Ca vẫn đang mê man.

 

“Tôi vừa mới cho cô ấy uống thuốc hạ sốt, không biết do thuốc của hiệu này không có tác dụng, hay do bệnh của cô ấy, cũng chẳng biết cô ấy sốt bao lâu rồi, tối qua còn không gọi điện báo cho tôi một tiếng.” Chú Thái vừa nói vùa thở dài.

 

“Cô ấy hiếm khi về nhà họ Thời à?” Tần Tư Đình dừng đèn đỏ, liếc nhìn Thời Niệm Ca đang dán trán trên cửa sổ một cách khó khăn, khuôn mặt nhăn tít lại. m e o m a y m a u h o n g . c o m

 

“Đúng vậy, từ nhỏ Niệm Niệm đã rất tự lập, vì hiện tại ba mẹ không ở trong nước. Gần đây, cô ấy sống một mình.” Chú Thái thở dài, “Cũng may, sáng nay cô ấy gọi điện bảo tôi đưa đi học, nói cách khác, nếu như cô ấy cứ sốt thế này ở nhà một ngày, không biết chuyện gì xảy ra.”

 

Tần Mặc lại liếc mắt nhìn khuôn mặt của Thời Niệm Ca trong gương chiếu hậu, lúc này, đèn phía trước chuyển từ đỏ thành xanh, anh lại điều khiển xe đi về phía trước.

 

Lúc đến bệnh viện, chú Thái vội vàng tháo dây an toàn rồi dìu cô xuống xe, Tần Tư Đình bước xuống xe, đang định vào bàn đăng ký lấy số, chú Thái đột nhiên nói: “Đợi một chút, tôi quay lại lấy một thứ, cậu dìu Niệm Niệm vào trong trước nhé.”

 

Nói xong, ông nhanh chóng đỡ Thời Niệm Ca đến chỗ Tần Tư Đình, cho đến khi anh đưa tay ra dìu cô, chú Thái chạy nhanh đến lấy tấm chăn trong xe, sau đó lấy ví tiền, bây giờ ông không khác gì người lớn trong nhà Thời Niệm Ca, nếu như bệnh nặng cần giấy tờ thủ tục gì ông đều phải mang đến đủ, những thứ này ông đều có đem theo.

 

Cơ thể Thời Niệm Ca run rẩy yếu ớt, hoàn toàn không đứng vững được, chân mềm nhũn, cả người mềm oặt ngã ra, nhưng trong giây phút ấy đã được một cánh tay mạnh mẽ phía sau giữ lại, ôm cô vào lòng, tay của Tần Tư Đình còn chưa chạm vào trán của cô, nhiệt độ qua lớp quần áo cũng đủ biết cô sốt cao thế nào.

 

“Được rồi, vào đi!” Chú thái cầm theo đồ đi đến, lại nhanh chóng đưa tấm chăn tới cho Thời Niệm Ca: “Con bé lạnh run, mau quấn vào cho nó.”

 

Tần Tư Đình không nói gì, chỉ giơ tay nhận lấy, quấn chăn quanh người cô, thấy cô không đi được hai bước liền loạng choạng ngã xuống, chú Thái vội vàng bước đến, nói: “Để tôi, tôi đưa cô chủ vào, cảm ơn cậu Tần, cậu về trường học đi.”

 

Tần Tư Đình không nói năng gì, trực tiếp duỗi tay ra, ôm ngang người Thời Niệm Ca, xoay người bước nhanh đến trước cửa phòng khám sốt của bệnh viện.

 

Chú Thái nhìn thấy, há hốc miệng muốn nói gì đó, cảm thấy cô chủ nhà mình đột nhiên bộ ôm đi như vậy không ổn lắm, nhưng vào lúc này… khụ, quên đi.

 

Lúc chú Thái làm xong thủ tục đi đến, Thời Niệm Ca đã được ngồi trong phòng khám bệnh, cô nửa tỉnh nửa mê, cơ thể gần như dựa sát vào Tần Tư Đình, bàn tay nóng hổi vẫn nắm chặt lấy vạt áo anh, khuôn mặt nhăn nhó, đầu mày cau chặt lại, miệng thều thào, vô cùng khó chịu. mèo máy màu hồng chấm com

 

“Thế nào rồi?” Chú Thái bước vào, nhìn thấy cô trong tình trạng này, chắc cô còn không biết bây giờ mình đang dựa vào ai.

 

“Bác sĩ đưa phiếu xét nghiệm, trước tiên đi xét nghiệm máu, uống thuốc hạ sốt được bao nhiêu tiếng, chú nói với bác sĩ xem, tôi đưa cậu ấy đi xét nghiệm máu.” Tần Tư Đình vừa dứt lời, anh đỡ Thời Niệm Ca dậy, ở đây dù sao cũng là bệnh viện, cứ dìu dìu ôm ôm cô thế này cũng không hay ho gì, nhưng trông thấy cô lúc này vẫn chưa tỉnh, còn hơi mơ mơ màng màng, khẽ thì thầm vào tai cô: “Đi được không?”

 

Thời Niệm Ca ngẩn người, cảm thấy giọng nói quen quen, không chắc lắm, cô chẳng còn sức để suy nghĩ, khó chịu quá, hai chân đặt xuống đất hơi nhũn ra, đầu còn hơi quay quay, nhưng vẫn ráng gật: “Được.”

 

Tần Tư Đình dìu cô ra ngoài, ở đây cách khu xét nghiệm máu không đến một trăm mét, sau khi đến đó cô hơi đuối sức, đầu gần như dán vào lòng anh, tuy rằng nhìn giống như đi, nhưng cô chẳng còn chút sức lực nào, gần như được ôm đi.

 

Khi bác sĩ đến lấy máu thì nhìn thấy một cô bé mặc đồng phục học sinh, cậu bé sạch sẽ bên cạnh vừa chăm sóc, vừa ôm cô ấy chắc cũng là một học sinh cùng tuổi, đẹp đôi như vậy, ở độ tuổi thanh xuân mơn mởn thật khiến bác sĩ ngưỡng mộ, trông thấy bạn gái sau khi lấy máu không thể đứng dậy được, cậu thanh niên điển trai gần như ôm nửa người cô bé đưa đi.

 

Chao ôi, tình yêu học trò, đẹp biết bao nhiêu, mấy cô bác sĩ cứ thế âm thầm ước ao. mèo máy màu hồng chấm com

 

Trong lúc chờ kết quả xét nghiệm, chú Thái đi mua đồ ăn sáng, chắc buổi sáng Thời Niệm Ca chưa ăn gì, cô vẫn nằm trong phòng chờ hạ sốt, chú Thái cắm ống hút vào ly sữa đậu nành đưa cho cô, cô chỉ hút được hai hớp đã lập tức ói ra.

 

Cũng may nó chỉ nôn sang một bên chứ không có lấy đâu ra, chú Tài thở dài ngao ngán, lo lắng.

 

Tần Tư Đình không quay lại trường học, anh báo với giáo viên một tiếng, anh ở bệnh viện cùng Thời Niệm Ca, chẳng giấu giếm điều gì.

 

Giáo viên chủ nhiệm sau khi gác máy hơi sững sờ.

 

Thời Niệm Ca sốt cao, Tần Tư Đình đưa con bé đến bệnh viện?
— QUẢNG CÁO —