Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện 2

Chương 39



Đừng nói là bánh trôi hay xủi cảo đông lạnh, cho dù chỉ là một cốc nước Tần Thần tự tay đun cho cô uống, cũng giống như nước tiên vậy .

 

Tần Tư Đình nhìn nguyên liệu trong tủ lạnh nói: “Trong lúc sốt, tốt nhất nên ăn thứ ăn dễ tiêu hóa, bánh trôi khó tiêu.”

 

“Ồ, cái gì cũng được, hay là mì đi, trong tủ có ít mì!” Thời Niệm Ca chỉ chỉ về phía tủ.

 

Thực ra cô cũng tự tay nấu một số món ăn, dù sao thì cô cũng đã quen với tính tự lập từ nhỏ rồi, nhưng chỉ là cô ít khi nấu thôi, ngày thường cô chỉ vào nhà bếp để lấy nước.

 

Tình huống hiện tại của cô, tuy rằng cần ăn chút gì đó để bồi bổ cơ thể, nhưng những thứ quá nhiều dầu mỡ sau khi uống sẽ nôn ra hết, bác sĩ dặn rõ, mấy tiếng đầu sau khi hết sốt tốt nhất không nên ăn thịt bò và hải sản, Tần Tư Đình tìm thấy mì sau đó đun nước để luộc mì.

 

Anh không nói, cô cũng không hỏi, chỉ nghĩ rằng anh làm gì cô cũng sẽ ăn.

 

Thời Niệm Ca đứng lâu không được, từ lúc sốt đến bây giờ, cô chưa ăn gì cả, chân tay bủn rủn, cô xoay người ngồi xuống xô pha để đợi, ngồi tựa trên xô pha không bao lâu cô đã ngửi thấy mùi thơm, cho đến khi Tần Tư Đình cầm ra theo hai bát mì, cô nhấp nhổm nhìn xem bên trong bát có gì, lập tức trông thấy những sợi mì óng ánh mê người.

 

“Đến ăn thôi.” Tần Tư Đình đặt hai bát mì xuống bàn ăn cạnh bếp. mèo máy màu hồng chấm com

 

“Mình đi lấy đũa.” Thời Niệm Ca chủ động muốn đi lấy.

 

“Không cần, tôi lấy rồi, cậu ngồi xuống đi.” Tần Tư Đình không nhìn cô, lại quay vào nhà bếp.

 

Thời Niệm Ca cong cong khóe miệng, nụ cười không giấu nổi, khẩn trương ngồi xuống bàn ăn, Tần Tư Đình đưa đũa cho cô.

 

Cô nhận lấy, xấu hổ không dám nhìn anh, chăm chú vào tô mì trước mặt, nếm một miếng, ý cười trên khóe miệng càng tăng lên.

 

“Ăn được không?” Tần Tư Đình nhìn thấy vẻ mặt của cô, khẽ hỏi một câu

 

“Ngon thế này, đương nhiên là ăn được rồi.”

 

Cô cảm động vì mì quá ngon.

 

Thật ra bên trong Tần Tư Đình là một thiếu niên ấm áp, dịu dàng và chu đáo, biết cô bị sốt, phải kiêng cữ nhiều thứ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tác dụng của thuốc, cho nên anh chỉ nấu đơn giản, không cho thêm thứ gì cả, lại biết bây giờ miệng cô rất đắng, chắc chắn ăn nhạt quá sẽ nuốt không trôi, nên dứt khoát nấu vị này, anh không bỏ quá nhiều dầu mỡ, chỉ những gợn mỡ óng vàng nhàn nhạt, lúc cho vào miệng rất thơm, không hề ngấy, tóm lại chính là ngon khủng khiếp.

 

Tô mì này, cô tuyệt đối không thể nôn!

 

Thấy cô thích ăn, Tần Tư Đình cũng cầm đũa lên, không cần hỏi cũng biết sáng giờ anh cũng chưa có gì vào bụng.

 

Ăn được phân nửa, Thời Niệm Ca cảm thấy dù gì mình cũng là chủ nhà, Tần Tư Đình là khách, kết quả lại bắt anh phải chuẩn bị đồ ăn cho cô, cô hơi áy náy bỏ đũa xuống: “Nếu biết trước sáng nay bệnh nặng như vậy, mình sẽ nghỉ ở nhà luôn, nếu không phải do mình đến trường, cậu sẽ không trông thấy mình, sẽ không bỏ học để đưa mình đến bệnh viện, còn có ba tháng nữa là thi đại học rồi, để mất bài của cậu, mình thật sự không phải.”

 

“Ừm, không sao.”

 

Thời Niệm Ca ôm một bụng không biết phải nói gì mới đúng, hi vọng hôm nay bài ít một chút, nhất định không được cản trở bước anh, hình như mỗi ngày anh đều đọc sách trước ở nhà, có lẽ hôm nay học gì anh cũng xem qua rồi, lần đó anh ra ngoài đi thi vài ngày, chương trình trong những ngày nghỉ anh đều theo kịp hết, bài kiểm tra tiếp đó anh đều làm được, nghỉ một ngày, chắc không sao đâu nhỉ. mèo máy màu hồng chấm com

 

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy thanh thản hơn một chút.

 

Cô nhìn người đối diện.

 

Tần Tư Đình không chỉ đưa cô đến bệnh viện, cùng cô vào bệnh viện, không chỉ đến nhà cô, bây giờ anh còn tự tay làm đồ ăn, ngồi ăn cùng cô.

 

Thật sự khó có thể tưởng tượng cuộc sống bình thường của Tần Tư Đình trải qua thế nào. Ở nhà họ Tần, sao có thể nấu ăn ngon như vậy được, chẳng lẽ bình thường anh quen với việc tự chăm sóc bản thân, không cần người giúp việc sao?

 

Thế thì siêu quá rồi

 

Sao bây giờ, mình thích quá!

 

Rất thích, coo cảm thấy nên đánh dấu bát của anh, sau này cô sẽ chỉ dùng chiếc bát đó thôi.

 

Cho dù chiếc bát được rửa vô số lần, nhưng đã là bát Tần Tư Đình chạm qua, cô sẽ để bọn chúng ở trên giường để mỗi ngày nhìn ngắm.

 

Nhìn thấy Tần Tư Đình yên lặng ăn, trái tim Thời Niệm Ca đập mỗi lúc một nhanh hơn.

 

Anh ấy ăn cũng đẹp.

 

Sau khi dùng bữa xong, Thời Niệm Ca không kiềm lòng được nữa hỏi Tần Tư Đình: “Sáng nay lúc mình ở trong xe, trông thấy cậu đứng dưới gốc cây, vừa đúng lúc cậu đi qua, hay là… đợi mình thế?”

 

Tần Tư Đình nhìn cô, cho đến khi Thời Niệm Ca nghĩ rằng anh sẽ không trả lời, anh mới từ từ nói: “Đợi cậu.”

 

Thời Niệm Ca há miệng, quan sát Tần Tư Đình, cảm thấy hơi sai sai, não bộ dường như bị nhồi vào thứ gì đó, tắc lại, sau đó lấy lại tinh thần.

 

Anh đợi cô?

 

Có phải anh ấy đang đợi cô dưới gốc cây, nơi mà cô đã đợi anh mấy ngày gần đây không?

 

Trái tim Thời Niệm Ca đập liên hồi: “Tại, tại sao đợi mình…”

 

Tần Tư Đình không trả lời, vì lúc này hai dì đã đến, đang bấm chuông ngoài cửa..

 

Thời Niệm Ca đứng dậy mở cửa, nhưng lại nhìn về phía Tần Tư Đình, muốn biết anh sẽ nói gì, nhưng anh im lặng chỉ nhìn giờ trên di động.

 

Cánh cửa mở ra, dì Lưu và dì Hứa mang theo đồ đạc lỉnh kỉnh đến, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Niệm Niệm, ôi tiểu tổ tông ơi, sao bệnh mà không nói với mấy dì hả, mấy dì đến sớm một chút có phải hơn không, lúc ở bên nhà họ Thời lo cuống cuồng chẳng làm được gì hết, bây giờ qua đây chuẩn bị đồ ăn cho con, đợi dì nhé! “

 

“Không cần dì Lưu, con ăn rồi.” Thời Niệm Ca cười cười.

 

“Con ăn rồi à? Tự nấu hả?” Hai dì kinh ngạc.

 

“Không phải, là bạn học của con, hôm nay đưa con từ trường đến bệnh viện, sau đó khi cùng chú Thái trở về thì ở lại trông con, cậu ấy nấu đơn giản để con ăn thôi, bây giờ con ăn no rồi.” Thời Niệm Ca nhắc đến Tần Tư Đình thôi mà hai tai cô đã nóng lên, lúc đang nói còn quay về phía sau nhìn thoáng qua người thiếu niên đang ngồi đó.