Ngay sau khi hỏi, Thời Niệm Ca cảm thấy mình hơi nhiệt tình quá, nhưng sau khi nghĩ lại, thứ nhất anh đẹp trai, và thứ hai, dù sao cô cũng làm bẩn sơ mi của người ta, đối xử tốt với anh cũng không có gì quá đáng
Vì vậy, khi đối phương vẫ cô dòm chừng rồi đẩy bình sữa chua: “Cậu …”
Tần Tư Đình, người đã quá lười biếng nhìn cô từ khi ngồi ở đây và không thèm để ý đến cô, đột nhiên quay mặt lại, cuối cùng Thời Niệm Ca cũng có cơ hội chiêm ngưỡng kỹ càng khuôn mặt của anh.
Một thiếu niên mười tám tuổi có đôi lông mày đẹp như tranh vẽ, nét mặt sắc sảo, sống mũi cao, nhưng không phải là kiểu đẹp cục mịch, không có lông mày rậm cùng đôi mắt to, tóm lại là kiểu người ưa nhìn, trắng trẻo sạch sẽ, khiến người ta cảm thấy nam sinh này mỗi ngày phải tắm cả trăm lần, cảm giác toàn thân, ngay cả chớp mi một cái cũng tỏa ra tiên khí, kiểu đẹp lạnh lùng pha thêm đôi phần xa cách.
Vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn
Shi Niange đẩy sữa chua về phía anh, lặng lẽ nói với anh rằng anh có thể uống nó sau giờ học, nhưng anh nhìn cô với vẻ mặt trống rỗng và cảnh cáo cô, rồi lại thu hồi ánh mắt mà không lấy sữa chua, mặc kệ cô.
Thời Niệm Ca thở dài.
Quả nhiên đẳng cấp nam thần có khác.
Diện mạo đẹp như vậy, nhưng tính tình thì khó ưa.
Thật tuyệt nếu như Tần Tư Đình dễ chịu hơn, có thể thì thầm to nho với cô, giúp cô nhặt tờ giấy thì tốt biết bao.
Đang suy nghĩ miên man, Triệu Tiểu Thanh đang ngồi ở bàn sau của cô, dùng bút chọc nhẹ vào lưng cô, cô quay lại nhìn thấy Triệu Tiểu Thanh đang đưa một tờ giấy cho mình.
Thời Niệm Ca nhận lấy, khẽ mở ra rồi khẽ liếc nhìn. Cô ấy nói: Bạn vừa được lên lớp, nếu bạn không quen ai, tôi có thể là bạn của bạn. Đừng lúc nào cũng khiêu khích Tần Thần. Vô ích thôi. Anh ấy thường như vậy. Chẳng để ai vào mắt, cậu buông tay đi.
Ngoài ra còn có một biểu tượng cảm xúc dễ thương được vẽ ở mặt sau của ghi chú có viết tên: O (∩_∩) O
Tần Thần?
Bạn cấp ba ai cũng gọi anh ấy như thế này ư?
Chà.
Thời Niệm Ca cũng trả lời, kèm hai ký tự và biểu tượng nhỏ xinh và dễ thương được viết trên đó: Được rồi! O (∩_∩) O
Kết bạn với Triệu Tiểu Thanh rất ổn, còn về phần Tần Tư Đình…
Đẹp trai quá, muốn bỏ cũng không được, dù chỉ là bạn cùng bàn có thể giao tiếp nói chuyện bình thường hay nói vài ba câu là đủ rồi.
Cuối cùng thì đợi đến cuối giờ học. Giáo viên để lại bài tập về nhà và nhặc lại công thức mới học nhiều lần cho một số vấn đề được giải thích trong lớp học hôm nay, rồi hình như viết ý giải gì đó. Thời Niệm Ca học các môn xã hội khá hơn, môn khoa học thì khó hơn một chút, nhưng giờ đột ngột nhảy lớp, lại càng không có khả năng nghe là hiểu được ngay.
Vừa hay tan học, cô từ từ đẩy cuốn sách trước mặt đến cùng bàn đang giải bài, từ từ nghiêng tới: “Ừm … vấn đề này mình cũng không hiểu lắm. Dù sao thì mình cũng chỉ mới lớp 11 đột nhiên học vượt, cậu có thể giúp mình áp dụng công thức kia không, nhóm lại một chút? Phiền cậu…”
Tần Tư Đình liếc nhìn quyển sách trống không của cô, không thèm nhìn cô, trực tiếp viết một con số 23 bên cạnh câu hỏi của cô.
Sau đó, anh rút bút tiếp tục viết, không nói gì thêm. m e o m a y m a u h o n g . c o m
Thời Niệm Ca rút lại cuốn sách với vẻ mặt sững sờ, nhìn hai con số viết tay đơn giản nhưng đẹp đẽ.
23 nghĩa là gì?
Dù không hiểu, cô cũng biết cô giáo yêu cầu công thức và cách giải, không phải viết ra giống học sinh tiểu học, hơn nữa dù là số thì câu trả lời cũng không thể là 23.
Nhưng suy cho cùng đó là nam thần, lại còn siêu cấp học giỏi. Đáng lẽ không thèm để ý cô. Tự dưng viết ra hai con số này chắc chắn phải có lý do. Thời Niệm Ca ngượng ngùng không biết nên hỏi lại, định quay lại hỏi Triệu Tiểu Thanh, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, lật cuốn sách vài trang, cuối cùng dừng ở trang 23.
Trang này phải là các câu hỏi ôn tập của lớp đã dạy trong học kỳ trước. Thời Niệm Ca chưa học nhưng bạn có thể hiểu các công thức được liệt kê trong các câu hỏi ôn tập đó. Có một số công thức giải và công thức vừa rồi. Câu hỏi tương tự.
Có phải Tần Tư Đình muốn để cô ấy tìm ra cách giải trong những câu hỏi tương tự?
A, a, nam thần xứng danh nam thần, phương pháp dạy người giải quyết vấn đề quá nhanh, hiệu quả vô cùng.
Thời Niệm Ca lật sách lại trang vừa rồi, nhìn hai con số 23 phía trên, trong đầu không ngừng bay ra bong bóng màu hồng.
Không phải là mặc kệ cô, ít nhất anh viết số cho cô, không mù quáng giả vờ lạnh lùng như những chàng trai khác, anh chỉ không thèm nói những lời vớ vẩn với những người không liên quan.
Lần đầu tiên trong đời cô thấy hai chữ số 2 và 3 đẹp đến vậy, người sáng lập ra chữ số Ả Rập thực sự rất lợi hại.
…
Thời Niệm Ca nói chuyện với Tần Tư Đình một lần nữa, và đã ba ngày sau khi cô trở thành bạn cùng bàn.
Trong ba ngày qua, cô đã hoàn toàn quen với sự lãnh đạm không dễ khiêu khích của Tần Mặc, hiển nhiên học sinh lớp này không dám dễ dàng khiêu khích anh, ngay cả bàn học cũng không dám tùy tiện đụng vào anh một chút.
Thời Niệm Ca cho rằng chuyện này cũng rất tốt, ít nhất khi ở đây chẳng ai đến quấy rầy cô, thỉnh thoảng cô cùng Triệu Tiểu Thanh nói chuyện, với cô yên lặng cũng rất tốt.
Kết quả là, khi Tần Tư Đình đột nhiên nói chuyện với cô, Thời Niệm Ca đờ ra một lúc.
Tần Tư Đình nhắc lại lần nữa, Thời Niệm Ca vừa mừng vừa lo nhìn anh: “Vừa rồi cậu … nói chuyện với mình?”
“Tôi nói, cậu đứng lên.” Giọng nói trong trẻo dễ chịu của anh có chút lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn, nhưng anh lại lặp lại lần nữa.
“À, ồ, được rồi.” Đã đến giờ học, Thời Niệm Ca nhanh chóng đứng dậy. m e o m a y m a u h o n g . c o m
Sau đó, anh thấy anh ta để một chiếc túi đeo vai màu đen trên ghế của cô.
Hình như đây là túi của anh.
Thời Niệm Ca nhìn anh, không cần nói cũng hiểu được ý của anh, thường ngày không có ai ngồi ở vị trí này nên anh thản nhiên đặt đồ đạc lên hai chiếc ghế. Chúa ơi, đã đến lúc cô ấy phải đổi chỗ.
Thời Niệm Ca liếc nhìn chỗ trống bên cạnh cô gái trước mặt, không nói gì, thậm chí còn cho rằng Tần Tư Đình thật sự lạnh lùng, kiêu ngạo và bất lịch sự, nhưng hai con số 23 vang lên trong đầu, rồi cô mỉm cười ngồi trở lại vị trí ban đầu, coi như chiếc túi đen là túi của chính cô, cũng không ngại đặt nó ở đây.
Đồng thời, cô nói: “Không có chỗ nào để nó à? Vậy thì đặt nó ở đây trước. Dù sao, mình thường chỉ ngồi một nửa ghế, còn đủ chỗ đặt một cái túi, cậu cứ để đây đi.”
Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên Tần Tư Đình chủ động nói chuyện với cô, tuy rằng thái độ muốn đuổi cô đi nhưng trái tim nhỏ bé của cô cũng lặng lẽ nhảy lên vì vui sướng.
~~~
Chà, giọng nói thật dễ nghe, ngay cả biểu cảm tức giận cũng đẹp!