Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện 2

Chương 50



Lữ – Mèo máy màu hồng
Anh sẽ, học y sao?

 

Chỉ là với tình hình của anh, rõ ràng có thể học ở trường đại học tốt nhất, lại thêm thế lực nhà họ Tần, sau này nhất định sẽ là người đứng đầu trong giới tài chính.

 

Còn điều cô muốn, chỉ có thể ở một bệnh viện ngày ngày khám bệnh, giúp mọi người chữa trị đủ thứ bệnh, không nói đến chuyện xa vời như cứu người, đây chỉ là sở thích của cô, niềm vui thích ăn sâu bén rễ từ nhỏ.

 

Tần Tư Đình có thể đi một con đường rộng lớn, con đường làm bác sĩ, không xứng với anh.

 

Thời Niệm Ca bóp nát trái tim hão huyền của mình, lại cười cười với anh: “Mình giỡn chút thôi, sau này cậu là tổng giám đốc Tần, là nhà khoa học Tần, nhà hóa học vật lý học Tần hoặc có thể là một người đứng đầu giới tài chính, nghề vất vả mỗi ngày như bác sĩ không hợp với cậu đâu.”

 

Vẻ mặt thiếu nữ mộng mơ vừa rồi nhanh chóng biến mất, cảm xúc đều hiện lên mặt, không cần hỏi cũng hiểu, trên mặt cô viết rõ: Mình không muốn đẩy cậu từ đỉnh cao danh vọng xuống vực sâu nghề y khổ sở đâu.

 

Tần Tư Đình không nói nữa, tập trung đọc sách.

 

Thời Niệm Ca cầm ly cà phê lên uống một hớp, lại cúi đầu nhìn ly cà phê của mình, khẽ thở dài một hơi, bình tĩnh bình tĩnh.

 

Đúng vậy, không thể vì chút tâm tư cỏn con của mình mà cầu xin anh học y cùng mình, tương của Tần Tư Đình rộng mở, căn bản không chung đường với tương lai bé xíu của cô.

 

Cho nến, sau này căn bản họ sẽ không ở cùng nhau, cô vẫn phải kiềm chế tình cảm của mình đối với anh, giữ gìn tình cảm giữa những người bạn cùng bàn, nói cách khác sau khi thi đại học, cô sợ mình sẽ hối hận.

 

Cô lật vài trang sách, sau đó đóng lại: “Này, không còn sớm nữa, mình mượn mấy quyển sách này về nhà, Tần Thần cậu cũng về sớm đi nhé, bây giờ bên ngoài nguy hiểm lắm, đẹp trai nhưu cậu đi lại bên ngoài không an toàn chút nào.”m e o m a y m a u h o n g . c o m

 

Nói xong, cô đứng dậy, nhìn Tần Tư Đình vì câu nói của cô mà ngẩng đầu, cố gắng kiếm chế tình cảm mãnh liệt trong lòng.

 

Tần Tư Đình ngồi đó, quay đầu nhìn bóng lưng cứ thể đi thẳng không ngoảnh lại, đôi mắt trong veo, dường như có một dòng nước khẽ chảy tràn.

 

Sau khi trở về biệt thự Lệ Thủy, Thời NIệm Ca đặt mấy quyển sách lên sô pha, sau đó nhìn chằm chằm vào chúng.

 

Hôm nay cô bị gì vậy?

 

Không phải bình thường vui vẻ lắm ư?

 

Tần Tư Đình chỉ tình cờ hỏi cô, có phải mong anh học y không thôi mà?

 

Nếu như anh không hề có tình cảm với cô, chắc chắn anh sẽ không nói chuyện với cô, rõ ràng anh đang hỏi cô mà.

 

Chỉ là tại sao cô không trả lời? Vì sao lại chùn bước trước đối phương?

 

Không giống cô chút nào!

 

Nhưng con đường học y này, từ đầu đã không phù hợp với anh, bây giờ đã giữa tháng tư, còn hai tháng nữa, sáu mươi ngày, chính là kỳ thi đại học.

 

Chẳng lẽ cô định để tình cảm bạn cùng bàn trong sáu mươi ngày này, bắt anh phải buông bỏ tiền đồ, lôi kéo van xin anh học y cùng cô ư?

 

Thời Niệm Ca rầu rĩ vùi mình vào sô pha, tay siết chặt lại, vẫn chưa thấy thoải mái hơn chút nào, cô hất những quyển sách y học kia đi, sau đó lại vùi đầu vào sô pha.

 

Khó chịu quá.

 

Trong lòng vừa chua xót vừa thương yêu.

 

Cho dù cảm thấy mình sắp vuột mất yêu thương, nhưng cô không thể làm gì hơn. m e o m a y m a u h o n g . c o m

 

Mẹ nói rất đúng, họ còn nhỏ, không thể có trách nhiệm với tương lai của đối phương sau này, hiện tại cô có thể bốc đồng cầu xin anh cùng cô học y, nhưng sau đó thì thế nào?

 

Anh là thái tử nhà họ Tần, tương lai rạng ngời, không nên vùi mình trong phòng khám và phòng mổ.

 

Tương lai anh sau này, chắc chắn vô cùng rực rỡ.

 

Cuối cùng Thời Niệm Ca ngủ quên trên sô pha, mơ mơ màng màng, ngày đó sau khi tốt nghiệp, không hề thấy bóng dáng của Tần Tư Đình, cô ngồi trên sô pha lạnh lẽo khóc lóc tỉ tê, mở to mắt, khịt khịt mũi, mới phát hiện mình ngủ cả đêm trên sô pha, còn khóc rồi mới tỉnh.

 

Cô tranh thủ bò dậy, cầm di động xem giờ, ba giờ sáng rồi.

 

Cô lại khịt khịt mũi, quay về phòng ngủ, ngủ đến bình minh, sau khi sửa soạn thì đến trường.

 

Tới tàng cây bên ngoài trường học, lưỡng lự một chút, vẫn không muốn buông bỏ cơ hội mỗi ngày cùng anh đi học, đứng ngây ra đó đợi.

 

Kết quả chờ suốt hai mươi phút.

 

Sắp đến giờ tự học buổi sáng, phía đường giao trước mặt không hề thấy bóng dáng của Tần Tư Đình.

 

Thời Niệm Ca xem đồng hồ, không đúng, bình thường Tần Tư Đình không hề đi học muộn, gần đây anh vẫn đi đường này, nếu đổi đường anh sẽ nhắn tin cho cô, hơn nữa căn bản anh không hề đổi đường, trừ xe khi của mẹ anh xuất hiện, nhưng lần đó anh vẫn kêu cô đứng đây chờ mà.

 

Cô lưỡng lự nhìn số điện thoại của Tần Tư Đình, sau vài phút, mới bấm gọi. m e o m a y m a u h o n g . c o m

 

Từ trước đến nay cô chưa từng gọi điện cho anh, cùng lắm chỉ vài ba tin thôi.

 

Đột nhiên gọi điện, cô cảm thấy tim mình bắt đầu đập nhanh hơn, từng tiếng chuông chậm chạp vang lên, chậm đến mức cô có thể nghe thấy từng nhịp đập của tim mình, nghe được tiếng trò chuyện của các bạn học sinh phía trước.

 

Điện thoại chờ rất lâu, cuối cùng vẫn không có ai bắt máy.

 

Thời Niệm Ca nhíu mày, không biết đã xảy ra chuyện gì, cô hi vọng vì hôm nay là thứ hai, hôm qua anh ở thư viện đến khuya mới về, chỉ là ngủ quên thôi.

 

Thời Niệm Ca nghe tiếng chuông vào lớp, bản thân ngồi trong lớp rất lâu vẫn không thấy Tần Tư Đình vào, buổi trưa đi ăn với Triệu Tiểu Thanh tâm tình vẫn không khá hơn, cơm vào miệng vô cùng nhạt nhẽo, sau khi ăn cơm xong gọi điện lại cho Tần Tư Đình.

 

Trước đây từng nhắn tin, nhưng không gọi điện, buổi sáng anh không nhận, bây giờ…

 

Thật ra cô không hiểu lòng mình nữa, rốt cuộc là anh không cầm di động hay là không muốn bắt máy.

 

Nếu cả ngày Tần Tư Đình không đến, điện thoại và tin nhắn không trả lời, sợ rằng tối nay Thời Niệm Ca không ngủ được.

 

Từ căn tin đến phòng học, Triểu Tiểu Thanh phát hiện tâm trạng Thời Niệm Ca không tốt lắm, cô biết hôm nay Tần Tư Đình không đi học, có lẽ đây là nguyên nhân, cho nên không hỏi nhiều, chỉ chuyển chủ đề nói chuyện, khiến Thời Niệm Ca phân tâm.

 

Quay lại lớp học, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Tần Tư Đình đâu, Thời Niệm Ca ngồi ở bàn học, lòng vô cùng hoảng hốt, buồn bực không thôi.

 

Cảm giác này tệ vô cùng.

 

Rốt cuộc tại sao anh không đi học?