Lữ – Mèo máy màu hồng
Ngày đầu tiên đến trường y, bởi vì ông ngoại đã đánh tiếng giới thiệu một lần, cho nên cô chỉ đến đó báo danh nộp hồ sơ, sau đó được phân phòng ở ký túc xá, hôm sau chính thức khai giảng.
Vì cô yêu cầu, nên cô và Triệu Tiểu Thanh được ở cùng một phòng ký túc xá, hơn nữa đó còn là phòng hai người, không có người lạ, hai người quen thân với nhau, cứ thế mang hành lý vào để một chỗ, rồi cùng nhau ra ngoài cổng trường tìm quán ăn ngon.
Triệu Tiểu Thanh nói để ăn mừng nhập học và vào được ký túc xá thuận lợi, muốn mời Thời Niệm Ca đi ăn lẩu, ngoài ra còn có một bạn học nữ mới, tên Tề Bảo Bảo, khá hài hước, bởi vì ngày đầu đến trường báo danh lại quên mang theo giấy tờ tùy thân, may sao người nhà cô mang đến cho cô kịp lúc, khi ấy Thời Niệm Ca nhìn thấy cô bạn, nửa đường kết giao, sau đó biết được cô bạn này cũng cùng lớp, lập tức vui vẻ đón chào bạn mới.
Triệu Tiểu Thanh gọi rất nhiều món, Thời Niệm Ca mang theo món quà đã chuẩn bị sẵn, may sao lúc ấy cô tính được sẽ có bạn mới, nên mang theo không ít quà, tặng Tề Bảo Bảo một hộp sô cô la ngoại, nhưng vốn không chuẩn bị quá nhiều, hứa hẹn lần sau nhất định sẽ tặng quà cho cô ấy.
Thời Niệm Ca lại không nhận được thứ gì, vẫn còn là sinh viên mới vào trường, sau này phải làm quen nhiều bạn bè, không dễ gì gặp được những người đáng yêu và đơn thuần, cô không quá để ý chuyện này, Triệu Tiểu Thanh cũng chẳng quan tâm, nhưng người với người quen biết nhau bằng cách thức đơn giản thế này cũng tốt, ít nhất để lại ấn tượng tốt cho nhau.
“Ai cũng nói đi ăn ở xung quanh đại học vừa tiện lợi vừa ngon miệng, mình thấy quán lẩu này không đắt, người đến ăn lại nhiều, không biết mùi vị thế nào.” Triệu Tiểu Thanh vừa nói với Thời Niệm Ca vừa gắp đồ ăn, tiện tay gắp luôn cho Tề Bảo Bảo.
Tề Bảo Bảo hỏi họ trước đây học trường nào, nói chuyện một lúc mới phát hiện hóa ra cô ấy học chung tiểu học với Triệu Tiểu Thanh, chỉ không cùng một lớp mà thôi, sau đó lại cùng nhau nói chuyện phiếm, sau khi ăn no nê, quan hệ giữa họ càng thêm khắng khít, Thời Niệm Ca ngồi một bên nghe họ tán gẫu những chuyện thời tiểu học, cô chỉ cười cười, không xen vào lời nào.
…
Hôm sau, chính thức khai giảng.
Cô và Triệu Tiểu Thanh thức dậy rất sớm, hôm qua Thời Niệm Ca ra ngoài tỉa tót lại đầu tóc một chút, thật ra tóc cô sắp dài đến thắt lưng rồi, bây giờ sau khi cắt tóc chỉ dài qua vai cỡ một gang tay, hơn nữa trời vừa vào thu, thời tiết vẫn còn oi bức, cô buộc hết tóc ra sau đầu, trông vô cùng ngầu.
Lúc ra khỏi ký túc xá thời Niệm Ca nhìn dãy lầu phía trước mặt, lại nhớ đến mùa thu năm trước.
Một năm trước, khai giảng lớp mười hai, cô được cho nhảy lớp, ngày đó cô đứng trên sân vận động, gặp Tần Tư Đình, lại còn đổ trà sữa lên khắp người anh.
Khi ấy vẻ mặt anh vô cùng lạnh lùng dường như còn có một chút khó chịu, anh chẳng muốn nói câu nào với cô, cứ trực tiếp đi ra khỏi đó.
Sau đó, cô ngồi bên cạnh anh.
Đời người có biết bao nhiêu chuyện kỳ diệu.
Thời gian, sao mà trôi qua nhanh quá.
Người một năm trước vừa gặp nhau, quen biết nhau, trở nên thân thuộc rồi biến thành yêu thích, bây giờ đã không biết ở phương trời nào, sau này còn có cơ hội gặp lại hay không.
Cô cùng Triệu Tiểu Thanh đến tòa nhà của khoa mình, sau khi vào lớp, trông thấy giáo viên và chủ nhiệm chưa đến, cô dứt khoát nằm bò ra bàn chơi di động, thật ra cô không biết mình nên làm gì, vào đại học rồi cô nên vui vẻ mới đúng, đặt một chân đến gần với ước mơ hơn rồi, cô còn tiếc nuối gì nữa.
Truyện đăng tải tại meomaymauhong.com
Trong lúc còn đang buồn chán, ngón tay cô lướt đến nhóm trò chuyện của lớp 12/6, khi ấy bởi vì cô vừa nhảy lớp, không có chuyện gì để nói trong lớp, hơn nữa có nói cũng chẳng ăn nhập gì, mà lớp cô nhiều nữ sinh lắm, trong nhóm trò chuyện nói rất nhiều thứ trên trời dưới đất, cô cảm thấy không thú vị nên đã tắt thông báo.
Nhưng bây giờ cô lại muốn bấm vào xem họ trò chuyện.
Cô chỉ nhìn thấy một đống icon, kéo lên những tin cũ hơn, đột nhiên đọc được: [Tần Tư Đình rốt cuộc muốn gì thế? Sao lại học chọn học y vậy? Cô Triệu nói nguyện vọng 1 của cậu ấy là vào đại học y Hải Thành, cậu ấy điên rồi chắc? Rõ ràng dư sức vào Harvard…]
Đọc được tin này, đầu Thời Niệm Ca như nổ ra, cô cố gắng trấn an bản thân, nhìn thật kỹ dòng tin nhắn kia, xác định bản thân mình không nhìn sai, lại kéo tiếp những tin cũ hơn.
Lúc này mới nhận ra liên hệ của cô với bạn học bình thường ít đến đáng thương, cô đã bỏ lỡ biết bao nhiêu là tin tức.
Chuyện Tần Tư Đình nhận giấy báo nhập học đại học y Hải Thành ai ai cũng biết, chỉ mình cô không biết.
Cô hốt hoảng không ngừng kéo lên trên, mấy trăm tin đều liên quan đến Tần Tư Đình, sau khi xác định tin Tần Tư Đình trúng tuyển đại học y là thật, tim cô bắt đầu đập loạn lên, cả người căng ra, ngước đầu nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Tần Tư Đình, lại nhìn Triệu Tiểu Thanh đang ngồi bên phải mình: “Gần đây cậu có vào nhóm trò truyện của lớp không?”
“Không có, trong đó toàn nói ba chuyện linh tinh, mình chẳng hứng thú, mà bây giờ cũng tốt nghiệp rồi, mình không thân với họ, nên rời nhóm rồi.” Triệu Tiểu Thanh vừa nói vừa quay qua nhìn cô: “Sao thế? Bình thường mình ngồi cuối lớp, bạn bè trong lớp rất ít, không đến nỗi vì mình rời nhóm, mà họ nói gì về mình chứ?”
“Không hề.” Thời Niệm Ca sau khi bình tâm lại, bắt đầu cúi đầu đọc tin nhắn cũ hơn, sau đó lại mở tin nhắn giữa cô và Tần Tư Đình lên xem.
Tin nhắn cuối cùng vẫn như cũ, cô mím môi một lúc, do dự không biết hỏi anh thế nào.
“Ối?”
Lúc này trong lớp có tiếng mấy bạn học nữ hú hét nho nhỏ, sau đó có vài giọng nói vô cùng hưng phấn: “Đẹp trai quá…”
Những bạn học mới bên kia đang nói gì Thời Niệm Ca không hề quan tâm, chỉ chăm chú nhìn vào điện thoại của mình.
Hỏi gì bây giờ?
Hỏi anh thật sự học y sao?
Sao nhà họ Tần có thể đồng ý cho anh học y được chứ? Một trong tứ đại gia tộc của Hải Thành, không phải anh là người kế thừa sản nghiệp sao? Vả lại anh giỏi như thế, sao có thể đến đây học y được?
Nhưng mà tất cả mọi người đều nói vậy.
Vậy tại sao anh lại đột ngột chọn học y? Chẳng có chút dấu hiệu nào báo trước cả…
“Bên cạnh có người ngồi không?” Đột nhiên, có một giọng nói ấm áp vang lên bên cạnh cô.
Thời Niệm Ca đang nhìn di động, ngón tay chợt đờ ra.