Trưa thứ tư, Đường Thiệu đột nhiên tìm đến lớp của Thời Niệm Ca, đợi cô ở bên ngoài, đặc biệt nhờ các bạn nữ trong lớp vào gọi cô ra ngoài.
Thời Niệm Ca định cùng Triệu Tiểu Thanh đi ăn mì bò của trường, nguyên nhân chính là cô chưa ăn ở căng tin nhiều, Tiểu Thanh nói món ăn ở đó rất ngon, Thời Niệm Ca muốn cùng ăn thử.
Kết quả là cô nghe nói có người đến gặp cô, nghe nói đó là một nam sinh lớp 12 2 gì đó, không cần phải đoán cũng biết đó là ai. Cuối cùng, Đường Thiệu đã gọi cho cô vài lần, bị cô ngắt máy, sau đó cô cho số điện thoại anh ta vào danh sách đen.
“Vậy ngươi còn muốn cùng mình đến căn tin không?” Triệu Tiểu Thanh từ phía sau thấp giọng hỏi.
“Sắp mười hai giờ rồi, ngày mai mình đi với cậu.”
“Vậy cậu có muốn mình mang đồ ăn khác cho cậu không?”
“Không cần đâu, lát nữa mình giải quyết sau.” Thời Niệm Ca chớp mắt, trực tiếp mỉm cười vẫy tay.
Mãi cho đến khi Triệu Tiểu Thanh rời đi, Thời Niệm Ca mới mở điện thoại ra xem, không biết Đường Thiệu mượn điện thoại của ai anh đã gửi cho cô một vài tin nhắn, nói rằng anh muốn gặp cô. Anh đã gửi một tin cách đây hơn một tiếng, một cái khác là vài phút trước.
Cô liếc nhìn Tần Tư Đình đang định đi ăn trưa bên cạnh, đột nhiên giơ tay nắm lấy tay áo đồng phục của anh.
Bình thường Tần Tư Đình không mặc đồng phục học sinh cả ngày. Anh thường mặc áo phông. Thỉnh thoảng anh sẽ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đặc biệt sạch sẽ. Đồng phục học sinh bắt buộc phải mặc vào thứ Hai và thứ Tư hàng tuần. Sáng nay lớp 12 có một hoạt động, mọi người đều mặc đồng phục học sinh chỉnh tề, Tần Tư Đình cũng không ngoại lệ.
Đột nhiên bị cô kéo mạnh, Tần Tư Đình nhìn cô, sau đó thoáng thấy cô vẫn đang kéo chặt cổ tay áo của anh không buông, lạnh lùng trừng cô một cái: “Buông ra.”
“Này, chúng ta cùng bàn mấy ngày nay, cậu có thể giúp mình không?” Thời Niệm Ca nhìn anh đầy vẻ cầu xin.
Thật ra không cần dùng phương pháp cẩu huyết và ngu xuẩn như vậy, nhưng cô rất muốn thử xem phương pháp này có khả thi không, huống hồ … lỡ như Tần Thần cũng ghét đồ cặn bã, lỡ anh đồng ý thì sao?
Tần Tư Đình lại liếc nhìn cô một cái, một lần nữa: “Buông tay.”
Thấy anh thậm chí không muốn nghe cô nói, Thời Niệm Ca đành phải buông tay.
Tay áo được thả ra, Tần Tư Đình xoay người đi ra ngoài, vừa đi tới cửa lớp liền nhìn thấy một nam sinh buộc áo khoác đồng phục học sinh ngang hông thò đầu vào cửa, nhìn thấy người khác đi ra liền hỏi: “Thời Niệm Ca vẫn ở trong lớp đúng không? ”
“Ừ, cô ấy vẫn chưa đi.”
Đường Thiệu gật đầu, dường như cô vẫn đang định tránh mặt anh, không ra ngoài cũng không trả lời tin nhắn, chẳng lẽ cô không chịu ra ngoài ăn trưa vào lúc này sao?
“Ah, ah, bạn là Đường Thiệu lớp 12 2 đúng không? Trước đây là… Ồ đúng, tôi nghe nói rằng bạn gái cũ của cậu là Thời Niệm Ca, phải không? Ồ, thật lạ, tại sao cô ấy không được lên lớp 12 2của bạn? Thay vào đó, lại đến lớp 12 6 của chúng tôi, có phải giáo viên cố tình chia rẽ đôi uyên ương không?” Nữ sinh ngoài cửa tò mò hỏi Đường Thiệu.
Đường Thiệu vội vàng đáp lại bằng một nụ cười đặc biệt tỏa nắng, sau đó cẩn thận lướt qua, không trực tiếp trả lời, chỉ tiếp tục canh ở cửa. m e o m a y m a u h o n g . c o m
Kết quả là nhìn thấy Tần Thiến đứng ở cửa không biết từ lúc nào, thời điểm ánh mắt giao nhau, nụ cười trên mặt Đường Thiệu dần dần khép lại.
Cậu vẫn chưa quên khi nhà trường xét điểm bị Tần Tư Đình đứng đầu khóa này vượt mặt, tuy bình thường không quan tâm công việc quản lý, nhưng nhà trường từ lâu đã giao nhiệm vụ quản lý rất nhiều học sinh cho cậu ta, cậu ta không để ý, nhung thật sự lúc xét duyệt, nhiều ít gì anh cũng nhìn qua danh sách, tùy tiện chấm mút là gần như có thể sửa điểm của học sinh vào kỳ sau.
Chỉ vì uống một ít đồ uống có chức năng trong cuộc đua 5.000 mét tại đại hội thể thao học kỳ trước, thực ra nó không phải là chất kích thích, vì vậy Tần Tư Đình đã ghi lại và trừ điểm, bị hiệu trưởng chỉ trích đích danh. Đường Thiệu nhớ mãi cho đến khi tốt nghiệp.
Lúc Tần Tư Đình đi ngang qua, Đường Thiệu chỉ liếc anh ta một cái, cũng chẳng có chút ý cười nào, Tần Tư Đình bước ra ngoài không khỏi nheo mắt, không biết có phải anh ta nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi không, nhưng hẳn là. Mặc kệ anh ta đi.
Khi Shi Niange bước ra khỏi đó, Tang Shao định tìm cách tìm cô nhưng nhà trường quy định nếu không có lý do chính đáng sẽ bị trừ điểm nếu vào lớp người khác
Chợt thấy cô đi ra, anh nhanh chóng tiến lên một bước, vươn tay nắm lấy cổ tay cô: “Niệm Niệm!”
Thời Niệm Ca khóe mắt giật giật, giật tay ra không chút lưu tình, lại liếc anh ta một cái: “Anh chờ tôi ở đây làm gì?
“Anh đã tìm em nhiều ngày như vậy, em chặn số anh, các cuộc gọi khác cũng không trả lời. Anh chỉ có thể đợi em ở đây.” Đường Thiệu cố gắng giải thích.
Thấy cô đang cố gắng giữ khoảng cách với mình, Đường Thiệu đành phải bỏ tay xuống, vẻ mặt có phần vô tội: “Anh có thể giải thích cho cô chuyện hôm trước. Lúc đó bạn gái kia đã ngất đi trong lớp, cô ấy ngồi cạnh anh, em nói xem, anh thanh niên trai tráng chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn một cô gái ngất xỉu. Anh đã vô thức bế cô ấy lên, nhưng anh chỉ nói sẽ đưa cô ấy đến phòng y tế. Anh không làm gì khác. ”
Thời Niệm Ca liếc nhìn anh, cười không nói gì.
Lúc này trên hành lang có hai cô gái đi ngang qua, vừa nhìn thấy Đường Thiệu liền giơ tay chào hỏi: “Đường Thiệu, khi Hứa Diệc tổ chức sinh nhật cô ấy trong kỳ nghỉ hè, bài hát” Ôm “em và cô ấy hát trong KTV thật là hay. Này, khi nào thì bạn có cơ hội hát những bài khác nhé, trước đây nhà trường có kỳ thi hát sao cậu không đăng ký, rõ ràng là rất hay … ”
Vẻ mặt của Đường Thiệu lúc đó thay đổi, quay đầu lại trừng mắt nhìn, hai cô gái không hiểu chuyện gì, sau đó khi nhìn thấy Thời Niệm Ca đứng bên cạnh, họ liền kêu “Ồ” , và kéo dài giọng như thể biết một bí mật bí mật nào đó, và vội vã rời đi.
Đường Thiệu quay đầu lại với vẻ mặt có phần gượng gạo, khi nhìn thấy khuôn mặt Thời Niệm Ca nhởn nhơ nhìn anh, như thể cô không coi trọng chuyện này. m e o m a y m a u h o n g . c o m
“Niệm Niệm, em phải cho anh một cơ hội để giải thích. Anh và Hứa Diệc Khởi học cùng lớp nhiều năm rồi. Nếu anh thích cô ấy, bọn anh đã ở bên nhau từ rất lâu rồi, sinh nhật cô ấy vào kỳ nghỉ hè trước, là đàn em trong lớp thầm mến cô ấy, nhưng bản thân không dám nói ra, nên đã nhờ anh đi theo, tối hôm đó uống hơi quá chén, khi họ nói muốn ca hát thì đẩy anh lên, anh mới đành hát vài bài, toàn mấy bài nghe ba mẹ anh hát thôi, lúc ấy anh hát đại, anh chưa từng quan tâm đến những người nghe kia, thật đấy, em tin anh đi!”