Lữ – Mèo máy màu hồng
Thời Niệm Ca rút ngón tay lại, đầu ngón tay vẫn lưu lại cảm giác bỏng rẫy.
Rõ ràng đang tháng mười hai, Hải Thành đã vào đông, tuyết đã rơi đầy, nhưng bây giờ cô vì động tác ăn kẹo của anh mà cả người nóng rực.
“Anh đợi chút nhé, muốn đi đâu?” Thời Niệm Ca ngước mặt lên nhìn anh: “Nếu anh vẫn chưa bình tĩnh, chúng ta tìm một nơi ngồi một lúc, em ở cùng anh nhé.”
“Không cần, em về đi.” Cuối cùng Tần Tư Đình cũng lên tiếng, đồng thời quay người đi.
Thời Niệm Ca nhìn theo bóng anh, mím chặt môi, thò tay kéo lấy góc áo anh: “Tần Tư Đình, chúng ta thân thiết lắm đúng không?”
Cô lựa lời, không quá xúc động, Tần Tư Đình, chúng ta thân thiết lắm đúng không? Có nhất định phải giấu giếm nhau điều gì không?
Anh dừng lại, quay đầu nhìn cô một cái.
Thời Niệm Ca nắm chặt áo anh: “Bây giờ em không muốn anh cứ thế bỏ đi, em không nói gì nữa, yên lặng ở bên cạnh anh thôi, vừa rồi chú cảnh sát nói gần đây anh không quay về nhà họ Tần đúng không? Bằng không, anh…”
“Thời Niệm Ca, những người đó phát hiện vì em ở gần tôi, nên bắt đầu theo dõi em, em còn không hiểu ư?” Tần Tư Đình lạnh nhạt nhìn cô: “Bảo vệ bản thân mình quan trọng hơn cả, đừng quan tâm đến tôi.”
Cô không ngờ đột nhiên anh lại nói thẳng như vậy, Thời Niệm Ca không thay đổi sắc mặt, nhoẻn miệng cười: “Em biết mà, nhưng bình thường em không đi đâu một mình, không có chuyện gì đâu, hơn nữa, chỉ cần anh đừng tránh né em, chúng ta cứ học chung như bình thường, cho dù có người muốn làm gì em, anh cũng có thể bảo vệ em mà đúng không.”
Tần Tư Đình vốn đang nhìn cô, sau đó cười lạnh, gạt tay cô ra khỏi áo mình: “Ấu trĩ.”
Nói xong anh bỏ đi.
Thời Niệm Ca nhìn theo bóng lưng của anh, hít sâu một hơi, mặt đất bây giờ rất trơn, lúc này anh không lái xe về, mặt trời chiếu lên lớp tuyết phủ trên đất bắt đầu tan ra, sáng lung linh một khoảng.
Thật ra cô rất thích mùa đông, thích trượt băng, thích mặc những bộ quần áo dày cộm đứng trong tuyết.
Nhưng hôm nay cô không mặc quá nhiều áo, dù gì cô cũng toàn đi xe.mèo máy màu hồng
Lúc này anh đã đi được một lúc rồi, Tần Tư Đình vẫn không quay đầu.
Trên đường tuyết rơi dày cộm, bình thường Thời Niệm Ca không đi đường này, cũng chẳng rành đường, cô cứ đi theo bóng anh, ánh mắt chưa từng rời khỏi lưng anh.
Ban đầu cô đang xách túi và đi bên lề đường, đột nhiên phía trước có một đường cống thoát nước bị phủ một lớp băng dày, không phân biệt được đâu là đường đâu là cống, cô cứ đi, chân bị hẫng một bước, đột nhiên cảm thấy đụng phải thứ gì phía trước, Thời Niệm Ca nhảy dựng lên, khi lấy bình tĩnh lại chân đã kẹt trong đó.
Với cú ngã này cô cảm thấy cổ tay và vai đau đớn vô cùng, hơn nữa thắt lưng đặp vào bậc thềm bên đường, đau đến ứa nước mắt.
Tựa như rất nhiều năm rồi cô không té trên đường, lần gần nhất cũng chỉ té trên sân trượt băng cùng Tần Tư Đình.
Cô cảm thấy bị ngã đến váng đầu rồi, cô không nhanh chóng đứng dậy, dứt khoát ngồi luôn ở đó, giờ khắc này cô cứ muốn buông thả bản thân như vậy, bởi vì cô lại nghĩ đến nụ hôn ấy, đến giờ phút này cô không biết là thật hay chỉ là ảo giác.
Nhưng đẹp lắm.
Thời Niệm Ca nghe thấy tiếng bước chân đi về phía mình, giọng nói hơi vút lên: “Sao lại ngã rồi?”
Xung quanh toàn là tiếng xe, Thời Niệm Ca nghĩ là mình té nặng quá bị ảo giác rồi.
Cô nhìn người bên cạnh, thế mà lại là Tần Tư Đình.
“Hả…” Thời Niệm Ca vừa định mở miệng nói chuyện, đột nhiên có một cơn gió thổi qua, tuyết trên mặt đất bay vào miệng cô, khiến cô vội vã ngậm miệng lại.
“Đau ở đâu?” Tần Tư Đình nhìn đùi cô bất động, hỏi: “Nhấc lên được không?”
Nền tuyết phản chiếu ánh nắng khiến mắt cô hơi chói, Thời Niệm Ca hơi nheo nheo mắt, chỉ mở được phân nửa, nhìn nam sinh trước mặt, cho dù anh áo sơ mi của anh hơi nhàu đi vì chuyện lúc nãy, những vẫn rất đẹp trai.
Sắc mặt của Tần Tư Đình vô cùng khó coi: “Nói.”
Thời Niệm Ca lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: “Không sao.”
Tần Tư Đình nhìn cô, không nói gì nữa, trực tiếp vòng tay ra sau lưng cô, một tay đỡ cánh tay cô, nhỏ giọng nói: “Đứng dậy.”
Thời Niệm Ca hơi giật mình, đầu tiên là hơi hoảng hốt, sau đó là vui vẻ nhìn người đang đỡ mình dậy, vội vàng phối hợp với anh, sau khi được anh đỡ dậy, cô ráng mở to mắt, xác định rốt cuộc chuyện này có phải là thật hay không.
Tần Tư Đình dìu cô đi về phía trước, định bắt xe, nhưng Thời Niệm Ca đi tập tễnh, anh nhíu mày, liếc nhìn khách sạn cách đó mười mét, đột nhiên chuyển hướng đi vào khách sạn.
Thời Niệm Ca không quan tâm anh đưa mình đi đâu, cho đến khi bước vào cửa khách sạn cô mới giật mình, tiếp tân nhìn đôi trẻ đi vào, khuôn mặt của cô gái nhỏ còn đỏ lên, hai người cười đầy ý tứ đưa thẻ phòng cho họ.
Thời Niệm Ca cứ thế được Tần Tư Đình đưa vào thang máy, lại vào một phòng khách sạn.
Sau khi vào phòng, trái tim Thời Niệm Ca vẫn đập rộn rã, kích động nhìn người bên cạnh. mèo máy màu hồng
“Vào trong ngồi trước đã, đợi tôi quay lại.” Tần Tư Đình đỡ cô ngồi xuống sô pha, cho đến khi cô đã yên vị, anh xoay người ra khỏi đó.
Thời Niệm Ca nghe thấy tiếng mở cửa phòng, sau đó mọi thứ yên tĩnh trở lại, cô ngước mắt quan sát xung quanh, đây là khách sạn gần nhất, cho dù không phải khách sạn cao cấp, nhưng không gian vẫn rất ổn, tựa như vừa khai trương, thảm trải sàn rất sạch, căn phòng có mùi chanh thoang thoảng.
Khóe mắt lướt qua chiếc giường đôi, rõ ràng cô không ngồi trên đó, nhưng khuôn mặt lại bắt đầu ửng hồng, cô bắt đầu vùi mặt vào sô pha.
Khoảng mười phút sau, cô nghe thấy tiếng mở khóa, Tần Tư Đình quay lại.
Thời Niệm Ca dùng thời gian mười phút này để ổn định lại tâm tình, quay qua nhìn anh, trông thấy anh xách theo một túi nhỏ, bên trong đựng gì cô không rõ, hình như là dầu bôi trị thương.
“Anh đi mua thuốc à? Em thật sự không sao, ngày mai là hết ngay.” Thời Niệm Ca không muốn làm phiền người khác, đặc biệt là anh, hơn nữa vừa rồi là cô tự bất cẩn nên mới ngã, cảm thấy thật sự xấu hổ vô cùng.