Lữ – Mèo máy màu hồng
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, đến hai giờ chiều, Thời Niệm Ca đã thấm mệt.
Nhưng để không làm phiền đến anh, cô cũng ngại chơi di động, cứ thế ngồi ôm gối khư khư trên sô pha, đầu gối lên tay, nhắm mắt lại.
Cô định nghỉ ngơi vài phút mà thôi, kết quả ngủ thiếp đi luôn.
Đang lúc đầu óc mơ màng, đột nhiên cảm thấy bản thân mình nhẹ bẫng, cô không biết chuyện gì xảy ra, vẫn còn đang đắm mình trong mộng, cho đến khi đột nhiên được đặt lên giường, mới đột ngột mở to mắt.
Trong khoảnh khắc tỉnh lại, đối diện với cô là ánh mắt đen láy của Tần Tư Đình.
Cô hơi giật mình, ánh mắt bắt đầu mông lung, nhìn người con trai cứ thản nhiên ôm mình từ sô pha lên giường, đang định đặt cô nằm xuống, có lẽ do cô đột nhiên mở mắt ra, Tần Tư Đình cũng hơi khựng lại, sau đó vẫn đặt cô xuống.
Thời Niệm Ca nằm đờ ra đó, chớp chớp mắt, lại nhớ ra mình đang trong tư thế nằm, bây giờ anh đang cúi nửa người xuống giường, khuôn mặt cô bắt đầu nóng lên, có lẽ vì thấy cô ngủ trên sô pha nên anh tốt bụng đưa cô lên giường để ngủ an giấc hơn, từ ánh mắt có thể nhận ra anh không có ý gì khác nữa.
Nhưng khuôn mặt cô vẫn không thể kiềm chế được mà nóng ran, sắc mặt cứ thể đỏ ửng, Thời Niệm Ca hấp tấp kéo tấm chăn lên người mình, cố gắng che đi khuôn mặt.
Cho dù mặt cô đỏ lên, nhưng mắt cô vẫn sáng rõ, Tần Tư Đình nhìn cô một lúc, sau đó đứng thẳng dậy: “Thấy em ngủ tôi mới đưa em lại đây, đừng nghĩ nhiều.”
Thời Niệm Ca cũng nào dám nghĩ nhiều, anh lại nói một câu như vậy, thoáng chốc cô cảm thấy mình ngốc mất rồi, cứ nắm chặt lấy chăn, vùi cả đầu trong đó.
Tần Tư Đình: “…”
Cô trốn trong chăn một hồi, sau đó hé một góc để lộ mắt ra, trông thấy anh vẫn đứng bên cạnh giường, cúi đầu nhìn cô.
Bây giờ là buổi chiều, trời chưa tối đâu.
Thời Niệm Ca đã nói tối cô sẽ về nhà, tim cô bắt đầu đập nhanh hơn, cả người cứng ngắc, nếu như tối đến cô vẫn còn ở đây, cô sợ đêm nay sẽ không được ngủ.
Hơn nữa, buổi tối cô cũng không cần phải ở lại đây.
“Này, đợi lát nữa, năm sáu giờ hơn, cùng nhau ăn cơm rồi em mới về, được không?” Cô trốn trong chăn tìm đề tài nói chuyện.
“Ừm.” Tần Tư Đình thản nhiên trả lời cô, ánh mắt vẫn dừng trên khuôn mặt đang đỏ lên vì thẹn của cô, sau đó xoay người đi khỏi vị trí đó.
Trông thấy anh đi rồi, Thời Niệm Ca mới hít sâu một hơi, rồi trở mình lại, nhưng phát hiện ra bản thân không còn buồn ngủ nữa.
Một lúc sau cô nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, không phải tiếng vòi sen, là nước trên bồn rửa tay. meomay mauhong
Không lâu sau Tần Tư Đình bước ra, cô ti hí mắt trông thấy dường như anh vừa rửa mặt, trên tóc vẫn còn đọng lại vài giọt nước, từng giọt cứ thể trượt xuống trên gò má anh.
Khuôn mặt anh sạch như thế, rửa làm gì.
Thời Niệm Ca bật dậy: “Em không buồn ngủ nữa, chi bằng tụi mình chuẩn bị cho giờ thí nghiệm ngày mai đi, cả học kỳ này, chúng ta không nói chuyện với nhau, có lần hai tổ được xếp giờ thí nghiệm chung, nhưng em nghe nói anh đã xin giáo sư đổi tổ, cho nên mấy tháng này, bọn mình chưa từng học cùng giờ thí nghiệm.
Lúc Thời Niệm Ca nói câu này, ánh mắt chăm chú nhìn anh: “Tần Tư Đình, anh trốn em là có lý do, nếu như anh không thích nói chuyện với em thì cũng đành đi, nhưng mà rõ ràng anh…”
Nghe đến đây anh đột ngột nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm lại sắc bén không giải thích được, khiến cô hơi nghẹn lại.
Sau khi anh cầm quyển sách cô đang xem khi nãy lên, xem đến trang cô đang đọc, rồi nói: “Ban ngày tuyết rơi nhiều, mùa đông ngày ngắn đêm dài, năm sáu giờ ra đường rất tối, nếu bây giờ em không định về, buổi tối cũng không cần phải về.”
Thời Niệm Ca tưởng mình nghe nhầm: “Hả…”
Sau đó nghe thấy anh nói tiếp: “Buổi tối tôi sẽ đi đặt thêm phòng bên cạnh.”
“À…”
Tại sao nghe thế này cô hơi thất vọng nhỉ.
Cô bao nhiêu tuổi rồi? Vẫn là một sinh viên, sao cô lại tính buổi tối cùng ở một phòng với anh được?
Không nên không nên, chỉ là cô nhớ lại lúc cô lúng túng trong phòng tắm không ra được, hơn nữa Tần Tư Đình rõ ràng không phải người như vậy, anh là quân tử.
Đúng, anh không phải người như vậy.
Nếu anh đã không phải người như vậy, giường này to như thế, căn phòng lại có ghế sô pha rất lớn, đủ cho một người nằm, có cần thiết phải đặt thêm một phòng không?
“Thật ra không cần đặt thêm phòng.” Cô không biết não bị úng nước hay sao, tự nhiên nói ra suy nghĩ này, sau đó giật mình, vội vàng sửa lại: “Ý em là, em tin anh.”
Tần Tư Đình nhìn cô một cái, sau đó lên tiếng: “Cùng đọc sách đi, không phải em nói muốn chuẩn bị cho giờ thí nghiệm ngày mai à?”
Anh thật sự biết cách chuyển đề tài, không gượng gạo như cô.
Thời Niệm Ca lập tức xuống giường, trở lại sô pha cầm sách lên sau đó lại lén nhìn anh. meomay mauhong
Buổi tối họ lại gọi đồ ăn của khách sạn, sau khi ăn xong đã bảy giờ ba mươi tối.
Thời Niệm Ca không về nhà nữa, dù sao Tần Tư Đình cũng không bắt cô về, cô lại càng không muốn về, Tần Tư Đình không đặt thêm phòng, sau khi ăn cơm lại cùng cô bàn bạc ngày mai thí nghiệm phải làm những gì, còn rất nhiều kiến thức trong sách, đạt khái là khi nói chuyện anh không nhìn đồng hồ, cho nên khi cầm di động lên xem, đã tám giờ rồi.
“Khụ, hôm nay anh dậy sớm như vậy, lại đua xe… đánh nhau, chắc chắn đổ mồ hôi, anh đi tắm đi. Vai em bị đau, hôm nay sẽ không tắm, anh tắm đi.” Thời Niệm Ca vừa cúi đầu vừa nói, thật ra cô không dám nhìn anh khi nói những câu này.
Tần Tư Đình nhìn cô một cái, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Thế mà anh đi tắm thật, chẳng bao lâu sau, trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Thời Niệm Ca cảm thấy cổ họng nóng ran, hơn nửa ngày mới có phản ứng, vội vàng gọi điện thoại đặt hai ly sữa nóng, sữa có thể giúp an thần, cô hi vọng Tần Tư Đình yên ổn trải qua ngày hôm nay, cô cảm thấy sau khi tắm uống sữa nóng xong có thể nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.
Điện thoại gọi đến sữa đã làm xong, nhưng nhân viên không đủ nên nhờ cô đi lấy, cô vội vàng ra ngoài.
Khi cầm hai ly sữa trở lại, vừa đẩy cửa phòng ra, đột nhiên trông thấy Tần Tư Đình cũng vừa tắm xong đang bước ra, anh chỉ mặc quần, không mặc áo, tóc vẫn chưa lau khô, những giọt nước long lanh lăn trên thân mình.
Thời Niệm Ca đờ ra tại chỗ…