Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện

Chương 136



Chương 136
NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (136)
Ngay cả khi lớp tuyết ở dưới chân mình dày cả nửa mét, từng bước chân của anh vẫn rất vững chắc, chẳng bao lâu đã đến trước mặt cô.
Phong Lăng ngẩng đầu lên, ánh mắt ngạc nhiên.
Lệ Nam Hành cúi đầu, lạnh lùng nhìn Phong Lăng đang mặc chiếc áo khoác dày ngồi trong đống tuyết, trông như một đứa nhóc lén mặc thử đồ của người lớn. Lệ Nam Hành nhìn một lúc lâu mà thấy cô vẫn chưa phản ứng lại được, đôi mày nghiêm nghị của anh khẽ cử động: “Ngáo rồi à?”
Phong Lăng hoàn hồn lại, nhìn anh một lúc rồi lại cúi đầu nhặt que diêm và hộp quẹt lên, loay hoay đứng dậy. Chiếc áo khoác vừa to vừa dày này thật sự quá vướng víu, cô phải cố hết sức mới có thể đứng vững. Phong Lăng lại nhìn người đàn ông trước mặt một lần nữa, thấy một làn khói trắng bay ra từ trong miệng của anh thì mới khẳng định đây là Lệ lão đại chứ không phải ảo giác.
“Lão đại, sao anh lại đến...”
Lệ Nam Hành liếc nhìn khuôn mặt có thêm biểu cảm ngạc nhiên của cô, rồi quay đầu nhìn cảnh sắc xung quanh được bao phủ bởi màu trắng xóa của tuyết và những vách núi dốc đứng băng giá. Trong cái thời tiết lạnh giá này, không hiểu sao giọng nói thờ ơ của anh lại có phần dịu dàng hơn nhiều: “Căn cứ tạm thời có Hàn Kình và A Phong do nhà họ Lệ phái đến lo liệu rồi, dù sao tôi cũng không thể vứt cả đám miệng còn hôi sữa như các cậu tự sinh tự diệt ở núi Rogers này được.”
Thật ra cũng không đến mức tự sinh tự diệt nhưng mấy ngày vừa rồi mọi người buồn chán ngồi trong lều tám nhảm, đúng là có vài thành viên trong đội than ngắn thở dài rằng không biết có phải các lãnh đạo thấy bọn họ thường ngày ăn không ngồi rồi hay là cảm thấy biểu hiện của bọn họ không tốt trong lần thực hiện nhiệm vụ nào đó nên mới để họ trở thành một nhóm người bị căn cứ vứt bỏ hoặc là chăn thả hay không. Nếu không, sao căn cứ lại ném bọn họ đến đóng giữ ở cái nơi chim không thèm đậu này chứ, còn thảm hơn cả bộ đội biên phòng hay đội canh gác ở biên giới nữa.
Cho dù Phong Lăng giải thích với bọn họ thế nào, thì bọn họ vẫn bị lây nhiễm bởi cảm xúc tiêu cực này. Cô phải khuyên tới khuyên lui mới giúp bọn họ lấy lại chút tinh thần, bây giờ họ mới chịu đi xung quanh tìm xem có con sông nào để bắt cá hay không, nhưng đoán chừng trong lòng mọi người ít nhiều cũng cảm thấy oán hận căn cứ.
Bây giờ, Lệ lão đại đích thân đến đây, chỉ cần anh đứng ở đây thôi cũng đã có tác dụng hơn trăm ngàn lời giải thích của cô rồi.
Lão đại đích thân tới chứng tỏ căn cứ không hề bỏ rơi họ, càng không phải không coi trọng mọi người, thậm chí càng chứng tỏ rằng nhiệm vụ đóng quân ở đây quan trọng đến nhường nào. Trong nháy mắt, những suy nghĩ vẩn vơ của đám người bọn họ đã được xua tan ngay lập tức. “Vậy lão đại đến đây thăm mọi người và động viên tinh thần các thành viên sao?” Phong Lăng hỏi một câu, đồng thời liếc mắt về phía chiếc xe dừng cách đấy khá xa. Trên xe không còn ai khác, không ngờ anh lại tự mình lái xe đến đây.
Khoảng cách từ trung tâm bang Montana tới nơi này khá xa, núi cao đường xa, phải lái xe rất lâu mới tới đây được. Đặc biệt là con đường dành cho người muốn lái xe lên núi rất nguy hiểm, có thể gặp tuyết lở bất cứ lúc nào, vậy mà anh lại dám một mình lái xe đến.
Lệ Nam Hành không giải thích gì, chỉ lạnh lùng liếc nhìn món đồ trên tay cô: “Đang làm gì đấy?”
Phong Lăng hơi ngập ngừng, chỉ vào đống củi khô trên mặt đất: “Tôi đang nghĩ cách nhóm lửa. Mặc dù đống vật dụng và thiết bị nhóm lửa kia rất tốt, nhưng nếu thật sự phải sống ở đây tận ba tháng thì nên tiết kiệm mấy thứ ấy, nếu không phỏng chừng chưa đến một tháng, chúng đã bị dùng hết sạch rồi.”
“Dùng hết thì dùng hết! Căn cứ đâu có bỏ rơi mấy người ở đây, cứ sau mười ngày sẽ có người mang vật dụng cần thiết đến.”
Tuy nói như vậy nhưng Lệ Nam Hành lại cầm lấy diêm và hộp quẹt từ tay Phong Lăng. Nhìn thấy hành động này của anh, Phong Lăng nhường lại đám củi khô cho anh theo bản năng .
Cô không hút thuốc, cũng hiếm khi dùng đến bật lửa hay diêm nên không quen tay khi dùng những thứ này.
Mặc dù trong căn cứ cũng huấn luyện cách sinh tồn ở nơi hoang dã nhưng tất cả đều có liên quan đến rừng cây nhiệt đới hoặc rừng rậm. Bởi vì cô lớn lên trong hang sói từ nhỏ nên vẫn luôn khá tự tin với những chuyện dã ngoại sinh tồn thế này. Kết quả, không ngờ sau khi cô đến căn cứ, lần dã ngoại sinh tồn đầu tiên lại là đến một nơi khô lạnh như thế này. Đến một người bình tĩnh như Phong Lăng tối qua còn chẳng thể ngủ ngon được, cứ trằn trọc mãi không biết làm cách nào để có thể sống được ở nơi lạnh lẽo này tận ba tháng.
Lệ Nam Hành ngồi xuống, đưa tay kiểm tra đống củi Phong Lăng đặt trên mặt đất, thản nhiên nói: “Trên đất toàn là tuyết, dưới lớp tuyết còn có một lớp băng dày, cậu định nhóm lửa ở đây sao? Cho dù có nhóm lên được lửa thì lửa cũng nhanh chóng cũng tắt ngóm thôi.”
Nói rồi, người đàn ông lại liếc nhìn hai chiếc lều không xa: “Lều có chức năng phòng cháy và chống lạnh, sao cậu không làm ở trong đấy?”
Phong Lăng chỉ vào một chỗ gần đấy: “Tôi muốn có một nơi rộng hơn ở đối diện lều nên mới định làm tan lớp tuyết này. Dù sao lều cũng là nơi để mọi người ở lại nghỉ ngơi, nếu đốt mấy thứ rơm củi và than đá do căn cứ vận chuyển tới ở bên trong thì tôi lo mọi người sẽ có nguy cơ bị ngộ độc khí than.” Nguồn : we btruy en onlin ez.com
“Có thể mở lều để thông gió, khi không khí được lưu thông thì không lo bị trúng độc nữa.” Lệ Nam Hành lại gẩy gẩy đám củi ở dưới đất, chỉ vài ba cái đã nhóm được lửa lên.
Sau đấy, đúng như anh nói, với kiểu gió lạnh thấu xương của nơi này, đốm lửa còn chưa kịp tiếp xúc với lớp tuyết đã bị thổi tắt ngỏm.
Người đàn ông vẫn ngồi ở đó kiểm tra xem lớp băng dưới tuyết dày chừng nào.
Phong Lăng đứng đằng sau anh, chiếc áo khoác đen dày cộm mà anh đang mặc trên người giống hệt của cô. Cô đang thắc mắc không biết chiếc áo khoác mà mình đang mặc có phải được làm dựa trên số đo của Lệ Nam Hành hay không? Chiếc áo to như vậy, mặc vào vừa dày vừa nặng. Nhớ tới lần đầu tiên cô mặc chiếc áo ấy, trông cô như đứa trẻ chập chững tập đi, mãi đến hôm nay mới quen được một chút.
Áo của Lệ Nam Hành cũng rất dày nhưng khi mặc trên người anh lại chẳng thấy cồng kềnh chút nào, thậm chí trông còn khá ngầu.
Phong Lăng nhìn anh, sau đó lại nhìn ống quần đã xắn lên ba lớp của mình, cô mím môi, nhưng không nói gì.
Người đàn ông trước mặt cô đứng dậy, Phong Lăng lại nhìn đống củi khô ở dưới đất: “Không thể nhóm lửa được hả?”
Lệ Nam Hành quay đầu nhìn cô: “Đường đều do người đi mà thành, không có gì mà không thể làm được cả. Đám Tam Bàn đâu rồi?”
“Mấy ngày vừa qua bọn họ ăn nhiều lương khô đến phát ngán rồi, bọn họ bảo muốn xuống dưới chân núi tuyết tìm sông, phá băng để bắt ít cá về ăn.”
Lệ Nam Hành đi mấy bước về phía trước, nhìn vừa giống đang đi bộ lại vừa giống như đang đo đạc độ dày của băng tuyết. Đi được vài phút, anh đứng cách chỗ ban nãy vài mét, đá văng hòn đá bị tuyết phủ kín trên mặt đất, nói: “Đợi khi bọn họ về thì bảo bọn họ lấy công cụ phá băng xử lý đám băng tuyết trong vòng hai mươi mét vuông này trước. Trong xe của các cậu hẳn là có đồ đạc do căn cứ dặn các cậu chuẩn bị, đợi sau khi băng tuyết không còn nữa thì rải mấy thứ đó ra. Chỉ cần ngày nào cũng giữ tốt, chắc chắn sẽ không bị đóng băng nữa.”
Hóa ra mấy món đồ trong xe là để dùng vào việc này. Chẳng trách khi người phụ trách đưa bọn họ đến bang Montana đã nói, mặc dù căn cứ sẽ gửi đồ tiếp tế cho mọi người theo định kì nhưng những thứ trên xe đều sẽ phát huy hết tác dụng của nó.
Hóa ra là như vậy.
Không hổ là căn cứ XI, mọi thứ đều được chuẩn bị rất chu đáo.