Chương 155 NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (155) Trong chớp mắt, Phong Lăng cảm thấy xót xa, cô không quan tâm rốt cuộc anh say hay sốt đến mơ hồ thế nào, càng bất chấp vết thương trên tay Lệ Nam Hành mà liều mạng muốn giãy ra. Lúc này, người đàn ông dùng lực mạnh hơn, cưỡng ép đè cô xuống, anh cúi đầu xuống, cũng bởi vì động tác cúi đầu này mà mái tóc ngắn lướt qua xương quai xanh của cô, khiến Phong Lăng bị nhột, run rẩy như thể vào giây phút ấy, lỗ chân lông trên người cô đều đang nở hết ra. Phong Lăng cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi. "Lệ Nam Hành!" Cô sợ giọng nói của mình sẽ khiến người trong lều sát vách chú ý nên ép giọng xuống, dùng âm lượng nhỏ nhất để gọi tên anh như đang có ý nhắc nhở: "Anh đừng quá đáng!" Nhưng hình như Lệ Nam Hành không nghe thấy lời cô nói, răng và tay phối hợp vô cùng tốt, chỉ với hai, ba động tác là quần áo trên người cô đã bị xé mở hoàn toàn. Phong Lăng tức giận, dùng sức xoay người, đột nhiên người đàn ông cúi đầu, hôn xuống, chặn tiếng mắng người của cô trong cái miệng nhỏ, mang theo cơn sốt nóng rực và sức lực thiêu đốt quấn quýt trong khoang miệng cô. Cô dùng sức cắn, anh cũng không tránh. Khi Phong Lăng cực kỳ tức giận, cô đột nhiên nghiêng đầu cắn mạnh lên vai anh, tiếng cười khẽ phát ra từ lồng ngực người đàn ông phía trên. Cô không biết ý nghĩa của tiếng cười này là gì nhưng dường như tâm trạng của anh rất vui vẻ, lại giống như đang châm biếm, lại như có ý tứ khác, tóm lại, dù sao cô nghe xong thì bỗng cảm thấy da đầu tê dại. "Giấu kỹ lắm." Câu nói đầu tiên sau khi anh tỉnh lại chính là ba chữ này, anh ghé sát vào bên tai cô nói như thế, giọng cực kỳ khàn, xen lẫn sự tiều tụy sau khi sốt cao, và dục vọng đã che giấu rất lâu đang sục sôi. Cũng bởi vì câu này của anh mà vẻ mặt Phong Lăng cứng đờ, cô đột nhiên quay sang nhìn anh, người đàn ông lại nhân cơ hội hôn thêm lần nữa. Tay anh cũng không rảnh rỗi, không giống như bình thường, ít ra anh vẫn còn có thể giữ vững lý trí, hiện tại anh càng không thể chống cự lại bản năng, tay hướng thẳng về phía quần Phong Lăng, kéo nó xuống, mục đích rõ ràng khiến trái tim Phong Lăng run rẩy. M* nó! Người đàn ông này bị sốt đến phát điên hay say rượu đến hồ đồ vậy? Anh muốn cưỡng gian sao? Hay là sốt cao một trận khiến anh mất luôn cả phép lịch sự cơ bản nhất giữa người và người nên muốn làm tới luôn? Phong Lăng không đẩy Lệ Nam Hành ra được, chỉ có thể cắn vai của anh, nhưng cô còn chưa kịp cắn mạnh đã bị người đàn ông dùng tay, cạy quai hàm ra hôn sâu, quấn quýt rất lâu lần nữa, mãi đến khi bàn tay của anh xoa phần trước ngực đã không còn gì để che chắn của cô... Đừng tưởng Lệ Nam Hành còn đang phát sốt mà lầm, động tác của anh vẫn rất nhanh nhẹn, tay và miệng đều không rảnh rỗi! Hơn nữa, trong chớp mắt, anh đã cúi đầu xuống, hôn lên cổ và xương quai xanh của cô! Bất luận là tay hay là nụ hôn của người đàn ông này, Phong Lăng đều cảm thấy có ngọn lửa đang cháy lan ra khắp đồng cỏ trên cơ thể của cô, thiêu đốt đến mức máu trong người cô cũng bắt đầu nóng lên. Cô sắp điên rồi! Buổi chiều, khi cô sang lều sát vách ngủ, trên người chỉ mặc một chiếc áo lông mỏng bên ngoài áo phông, phía dưới cũng chỉ mặc một cái quần khá giống quần ngủ, nếu muốn cởi ra thì rất dễ dàng, dẫu sao cũng là kiểu rộng rãi, mềm mại thoải mái. Cổ áo phông của cô vốn rất rộng, sau khi bị anh xé ra đã rải rác chồng chất hai bên người, giờ phút này, dù là hiệu quả thị giác hay là sự chấn động tầm nhìn khi vải quấn ngực bên trong của cô bị kéo ra, tất cả đều kích thích thần kinh của người đàn ông phía trên. Không phải Phong Lăng chưa từng gặp chuyện lau súng cướp cò ở sân huấn luyện nhưng “lau súng cướp cò” như hiện tại, cô lại không có sức để ngăn cản. Người đàn ông ôm cô, vừa hôn vừa cắn phần cổ, gần như là hôn lung tung, không theo quy tắc nào. Khi thì cô bị gặm đến phát đau, khi thì bị hôn đến tê dại, cả người cô đều run rẩy, cũng không biết là do tức giận hay là do bị hôn, hai cánh tay vẫn bị anh ghìm chặt sau lưng, anh lại dùng trọng lượng cơ thể hai người đè tay cô lại khiến cô không thể cựa quậy được. Cuối cùng, khi Lệ Nam Hành hôn đến tai Phong Lăng, cô thấp giọng nói như đang nghiến răng: "Lệ Nam Hành, rốt cuộc anh có đang tỉnh táo không vậy? Anh điên rồi à? Có biết đây là đâu không? Bất cứ lúc nào cũng sẽ có người tiến vào, dù là Tam Bàn hay Đại Bân, hoặc là những người khác ở sát vách, bất cứ ai cũng có thể tiến vào đây đột xuất, lều này đến cả cái cửa cũng không có... A..." Phong Lăng còn chưa nói xong, người đàn ông đã ngậm lấy vành tai của cô, rồi cứ vương vấn qua lại giữa chỗ lỗ tai và vành tai cô. Phong Lăng chưa bao giờ bị kích thích như vậy, cơ thể run rẩy không ngừng. Cô muốn tránh đi, nhưng tay của Lệ Nam Hành giữ mặt cô, môi lại hôn hai má, tay cũng không hề dừng lại, anh vừa hôn vừa cởi quần áo của Phong Lăng. Phong Lăng cắn răng, hận thể lực của mình không bằng anh - một người sốt cao ba ngày còn có thể áp đảo được cô. Nếu sau này, cô thật sự gặp phải người nào đó có quá khỏe trên chiến trường thì phải chăng cô sẽ hi sinh ngay tại chỗ? Chẳng trách, rõ ràng cô cảm thấy bản thân đã rất xuất sắc ở nhiều phương diện, nhưng Lệ Nam Hành lại luôn chế giễu thể lực của cô. Xem ra, sự chế giễu của anh quả thực không sai, thể lực của cô đúng là yếu hơn nhiều so với người đàn ông dáng cao chân dài như anh. Dù cho hiện tại, rõ ràng Phong Lăng biết bản thân đang bị anh xâm phạm nhưng cô lại không giãy ra được. Chỗ chưa từng bị người khác chạm vào từ trước đến giờ trên cơ thể Phong Lăng truyền tới cảm giác tê dại khiến cô cảm thấy như bị điện giật cộng thêm một cảm giác kịch liệt nào đó mà chính cô khó có thể nói rõ. Cơ thể không cách nào kiềm chế được, cô cắn môi, đảo mắt trừng anh, người đàn ông lại cười khẽ, khàn giọng nói bên tai cô: "Đồ lừa đảo..." Bởi vì ba chữ này mà từ đầu đến chân Phong Lăng lại như bị giật điện, cô liếc mắt, tức giận trừng Lệ Nam Hành rồi lại thử cử động, hai tay bị trói sau lưng vẫn không thể động đậy được một chút nào. Cô căm tức quay đầu muốn cắn Lệ Nam Hành nhưng anh lại nghiêng mặt sang, hôn một bên tai khiến cơ thể Phong Lăng không ngừng run rẩy, ngay cả sức lực căn bản nhất để tránh đi, tất cả bản lĩnh và tài nghệ để trốn thoát đều không sử dụng được. Đến tận khi người đàn ông vừa hôn vừa kéo tay Phong Lăng ra, rồi lại tách nắm đấm đang siết chặt của cô ra dễ như trở bàn tay. Phong Lăng cho rằng Lệ Nam Hành lại muốn kéo tay cô xuống dưới, kết quả cô vừa muốn đưa tay về phía sau để giãy ra, đối phương lại cúi đầu, hôn một cái lên lòng bàn tay bị ép mở ra. Nụ hôn này chạm vào vết chai mỏng trong lòng bàn tay trắng nõn, mềm mại của cô. Khi hôn, Lệ Nam Hành nhắm mắt, dường như còn mang theo cả sự thành kính và thương yêu. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m Mọi hành động vùng vẫy của Phong Lăng đều dừng lại bởi vì nụ hôn này của người đàn ông phía trên, cô run rẩy nhìn người đè lên người mình, nhìn động tác hôn lên lòng bàn tay mình của anh bằng ánh mắt không dám tin. Từ trước đến nay, Phong Lăng không hề để ý đến vết chai mỏng bên ngoài được tạo ra từ việc cầm súng quanh năm, nhưng giờ phút này, bỗng nhiên có tia chua xót nào đó len lỏi vào đáy lòng, ngay đến cả mắt cô dường như cũng đang nóng lên, như thể có thứ gì đó đang cuộn trào mãnh liệt.