Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện

Chương 186



Chương 186 NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (186)
Sau đó, từng cảnh tượng một vừa mới xảy ra trong căn phòng này xuất hiện trước mắt mọi người, từ cảnh Phong Lăng với tâm trạng kích động muốn giết lão sĩ quan chỉ huy nhưng lại bị A K xông vào ngăn cản, rồi đến cảnh Phong Lăng từ bỏ ý định giết lão ta, xoay người định bỏ đi thì bị lão sĩ quan chỉ huy mập túm lấy tóc, hung hăng đập mạnh đầu cô lên tường, rồi cảnh lão ta dùng một tay túm tóc Phong Lăng, một tay rút khẩu súng ra chĩa thẳng vào đầu A K…

Cảnh tượng này khiến Daniken rơi vào trạng thái cứng đờ, ông ta lại ngoảnh sang nhìn về phía vị lãnh đạo cấp cao đang đứng ở cửa. Lúc này vị sĩ quan kia đã xem hết toàn bộ đoạn clip, ông ấy nhíu chặt hàng lông mày lại. Thoáng chốc, sắc mặt của Daniken biến thành màu xám xịt như tro tàn.

Phong Lăng vốn đã giữ được lý trí định bỏ đi nhưng lại bị lão sĩ quan chỉ huy mập kích động tới mức hoàn toàn nổi điên, cô quay người, linh hoạt đá lão sĩ quan mập một cú rồi không chút do dự cứa dao vào cổ lão ta.

Trong giây lát.

Không ai biết tại sao bầu không khí trong cả căn phòng như đột nhiên bị đông lại.

Daniken quay sang nhìn về phía Lệ Nam Hành.

Trên gương mặt anh tuấn lạnh lùng của anh là vẻ mặt cực lạnh tanh mà ông ta chưa từng thấy bao giờ.

Giọng nói của người đàn ông cũng trầm thấp đến mức đáng sợ, anh gằn từng chữ khiến người nghe run rẩy từ tận sâu trong lòng: “Ngài Daniken, chân tướng của sự việc đã bày ra ở trước mắt, Phong Lăng bị ai bỏ thuốc thì tạm thời chưa rõ nhưng từ toàn bộ đoạn clip, chúng ta có thể thấy, ban đầu sau khi cậu ấy bị ức hiếp và bị kích thích cũng không ra tay, càng không thực hiện bất kỳ động tác phòng vệ mang tính quyết liệt nào. Song ngài sĩ quan chỉ huy lại dây dưa không ngừng, dùng sức đập mạnh đầu Phong Lăng vào tường khiến cậu ấy bị thương. Chúng ta không nghe được tiếng trò chuyện ở hiện trường nhưng cũng có thể nhìn ra lúc đó, ngài sĩ quan chỉ huy đã nói rất nhiều, khiến cho Phong Lăng và A K luôn giữ im lặng từ đầu đến cuối phải kích động tới mức tức giận nhưng bọn họ vẫn không hề động thủ. Cuối cùng, rốt cuộc điều gì đã kích thích người của tôi đến mức thà mạo phạm tới quân đội các vị, cũng phải giết ông ta thì tôi nghĩ có lẽ ngài Daniken biết rõ chân tướng trong chuyện này hơn chúng tôi nhỉ.”

“Chuyện này rốt cuộc là sao? Không phải Phong Lăng là tay súng bắn tỉa được mời từ căn cứ XI đến đây để so tài và làm mẫu à? Sao lại xảy ra chuyện như thế này?” Ban đầu, vị lãnh đạo cấp cao của quân đội được mời tới đột xuất kia chưa hiểu rõ câu chuyện ra sao, nhưng bây giờ thì ông ấy đã tức giận, điều này khiến cho sắc mặt của Daniken dần dần tái nhợt.

Ông ta vốn không ngờ được tình thế sẽ bị đẩy đến nước này. Vừa rồi, khi thấy chuyện xảy ra, ông ta cứ ngỡ mình chỉ cần nhanh chóng phái người đi tiêu hủy chứng cứ là xong, nhưng ai ngờ Lệ Nam Hành lại nhanh trí đến thế, anh đã phái người đi ngăn cản.

Chuyện đã đến nước này, Lệ Nam Hành lại đổ hết trách nhiệm lên đầu ông ta. Daniken dứt khoát như cười ha hả nói: “Sếp, sếp cũng biết ngài sĩ quan chỉ huy thích đàn ông mà. Lúc đó ông ta đã lấy dùng chuyện giáng cấp để đe dọa tôi, bắt tôi sắp xếp Phong Lăng cho ông ta. Ông ấy muốn ‘chơi’ với cậu bạn nhỏ Phong Lăng. Tôi ngại quyền uy của ngài sĩ quan chỉ huy nên mới phải phối hợp, giải quyết hết người ở đây hộ ông ta, sau đó lại giúp ông ta sắp xếp hết toàn bộ quá trình để Phong Lăng phải quay về phòng một mình và bỏ chút thuốc vào trong bình nước mà thôi… Nhưng tôi thật sự là bị ép buộc, ngài sĩ quan chỉ huy có chức vị cao hơn tôi nhiều, mệnh lệnh của ngài ấy, tôi quả thực không biết phải làm sao…”

Vị lãnh đạo cấp cao lập tức nhìn Daniken bằng ánh mắt lạnh lùng, ông ấy còn chưa lên tiếng thì Lệ Nam Hành đã đột nhiên bật cười.

Sau đó, anh thong thả đi về phía Daniken, giơ tay túm lấy cổ áo của ông ta rồi xách lên. Ánh mắt lạnh băng của anh dường như có thể đóng băng khiến người khác chết cóng: “Ông là cái thá gì mà dám dùng thủ đoạn bỏ thuốc đê tiện như thế với người của tôi? Rồi
còn dám dùng người của tôi làm cái cớ để nịnh nọt cấp trên của mình?”

“Anh, anh Lệ, chúng ta có gì thì bình tĩnh nói…” Chứng cứ đã sờ sờ trước mắt, hơn nữa lãnh đạo cấp cao cũng đã có mặt ở đây, dù Daniken muốn giải thích thì cũng không giải thích rõ được, chỉ có thể mau chóng thể hiện thái độ mềm mỏng.

Vả lại, người tức giận bây giờ là vị lãnh đạo cấp cao của quân đội, lâu nay bọn họ và căn cứ XI vẫn luôn âm thầm bất hòa với nhau. Liên Hợp Quốc vẫn luôn phải áp chế, nào ngờ bây giờ, người bên bọn họ lại dám dùng cách thức như vậy để khiêu khích tôn nghiêm và quyền lực của căn cứ XI. Hiện tại, hi sinh một sĩ quan chỉ huy cũng không còn là việc quan trọng nữa, điều mấu chốt là người của căn cứ XI đã giết người ở đây, chuyện này vốn không thể che giấu được nhưng nguyên nhân giết người lại là vì thủ đoạn ghê tởm, bẩn thỉu như vậy!

Lúc này, Daniken chỉ có thể gửi gắm hi vọng lên vị lãnh đạo cấp cao bên phía mình, ông ta vội nói: “Tôi sẽ điều tra chuyện này lại một cách rõ ràng, chúng ta cũng không thể nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện trong camera mà chỉ có thể nhìn thấy cảnh sau khi cậu bạn Phong Lăng này liều mạng không nghe theo cho đến kết cục này. Ngài sĩ quan chỉ huy chỉ là lâu rồi chưa gặp được cậu trai trẻ nào trắng trẻo xinh đẹp như vậy nên mới muốn có được cậu ấy, nhưng tôi cũng không thể xác định được ngài sĩ quan chỉ huy rốt cuộc đã nói những gì quá đáng mà lại kích động cậu ấy đến như vậy. Tôi cũng là người bị ép buộc, hãy cho tôi một cơ hội, nhất định tôi sẽ tra ra rõ ràng…”

“Người đã chết rồi thì điều tra thế nào được?” Vị lãnh đạo cấp cao quát mắng.

Lệ Nam Hành không hề để tâm đến mấy lời thoái thác của Daniken, anh tùy ý giơ ngón tay lên chỉ, gọi một thành viên mới của quân đội: “Cậu nói xem chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Thành viên mới đó không ngờ lại bị lão đại của căn cứ XI chỉ đích danh, cậu ta vốn là người mới, nên vừa không hiểu chuyện vừa nhát gan, giờ thấy Daniken đã xảy ra chuyện, cậu ta càng không dám nghiêng về phe của ông ta, nói thẳng: “Tôi… Chúng tôi cũng không rõ nhưng bình thường Daniken và ngài sĩ quan chỉ huy đúng là rất thân thiết, ngài Daniken cũng thường xuyên chọn vài người đàn ông dễ nhìn trong số đám người mới chúng tôi để tặng cho ngài sĩ quan chỉ huy. Nhưng hình như trong đám người này không có ai đặc biệt trắng trẻo xinh đẹp, vì vậy ngài sĩ quan chỉ huy luôn không hài lòng. Sau đó, tính tình của ngài ấy rất khó chịu, nhưng tôi nghe nói vì chuyện thỏa mãn sở thích và khẩu vị của ngài sĩ quan chỉ huy, quả thực Daniken đã rất cố gắng…”

Người mới đó cố gắng nói cho bằng hết, vì cậu ta phát hiện, ánh mắt của Daniken đang dần lạnh đi, đồng thời dường như cậu ta có thể chết cóng ngay lập tức trước ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết của Lệ Nam Hành.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Lệ Nam Hành không dông dài với bất kỳ ai, đột nhiên túm lấy cổ áo của Daniken, ấn ông ta kề sát vào xác của lão sĩ quan chỉ huy. Mấy đời Lệ gia bọn họ đều xuất thân từ quân đội, cách giải quyết sự việc chưa từng mềm mỏng, lúc này sắc mặt của người đàn ông này lạnh lùng, tàn độc, không hề nể tình.

“Ban đầu, ông lấy cớ giao lưu làm gương để đem người của tôi đến đây, thật ra mục đích chính là để tặng người cho ngài sĩ quan chỉ huy của ông, đúng không?”

Một Lệ Nam Hành như thế này quả thực rất đáng sợ.

Anh đã không còn vẻ lạnh nhạt, thờ ơ như bình thường, mà trong mắt đều là vẻ lạnh băng khát máu, đặc biệt là khi nhìn thấy cảnh quần áo của Phong Lăng bị xé rách, đầu cô bị đập lên tường, dáng vẻ cô bất động, dính sát lên tường không hề phản kháng, còn lão sĩ quan thì ra tay vô cùng tàn độc.

Daniken run rẩy. Vị lãnh đạo cấp cao chỉ đứng một bên nhìn, nhưng không hề lên tiếng.

Rõ ràng vì Lệ Nam Hành đang ở đây, mọi người đều đã nhìn thấy camera giám sát nên ông ta không thể lấp liếm, càng không có cách nào tiêu hủy chứng cứ. Người ở hai phe vốn vẫn ở thế cân bằng, chuyện này xảy ra, chứng cứ đã bị tìm thấy, bọn họ không có lợi thế, thậm chí còn thua về mặt dư luận!