Chương 269 NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (269) Dưới đáy của một chiếc vali khác cũng có các món đồ tương tự.
Phong Lăng đang định đóng vali lại thì đột nhiên nhớ đến thứ bên trong đó, cô kéo miếng lót dưới đáy ra, cầm lấy miếng ngọc bội luôn để bên dưới.
Cô đã đeo miếng ngọc bội này trên người từ nhỏ, những thứ khác có thể mất nhưng riêng vật này thì không thể được.
Phong Lăng ngồi dưới sàn một lúc, lại nhớ đến chiếc vòng ngọc mà mình nhặt được ở bữa tiệc lần trước nhưng từ sau khi về căn cứ, cô chẳng có thời gian để chú ý tới nó. Hình như sau khi về, cô đã nhét nó vào trong vali, cất nó vào chiếc vali nào nhỉ? Lúc đó, cô đã nhặt hết tất cả đồ vật rơi bên ngoài trụ sở căn cứ rồi, không sót một thứ nào cả, nên không thể mất được.
Phong Lăng lại đứng dậy đi đến chỗ thùng rác, lôi hết tất cả quần áo ném ở bên trong ra, sau đó lật giở từng món đồ, đến khi chiếc vòng ngọc đó rơi từ trong túi của một chiếc áo ra ngoài.
Một tay Phong Lăng cầm miếng ngọc bội, một tay cầm chiếc vòng ngọc, đồng thời đưa ra trước mặt nhìn ngắm một lúc, sau đó cô chồng hai thứ lên nhau, cuối cùng ép sát chúng lại, ấn nhẹ ngón tay…
Miếng ngọc bội vừa khít giữa chiếc vòng ngọc, thậm chí hình như chúng còn là một khối trọn vẹn, vốn là một đôi ngọc bội.
Nhìn hai thứ trong tay đột nhiên hợp lại làm một, Phong Lăng vốn đang ngồi xổm bên cạnh thùng rác chợt ngồi phệt xuống đất.
Lúc này, trong đầu cô hiện lên ánh mắt kích động của bà cụ đó mỗi khi nhìn thấy mình, còn cả vẻ hoảng hốt của bà Phong khi tình cờ thấy cô sau đó.
Cô không biết chuyện của nhà họ Phong, luôn tưởng rằng nhà họ chỉ có một cô con gái là Phong Minh Châu, nhưng hình như cô đã quên mất một lần nào đó cô đã từng nghe thấy trong cuộc đối thoại của hai mẹ con họ, hình như Tần Thu luôn nhớ thương đến một người con gái đã mất khác.
Nhớ đến những chuyện này, trong đầu cô đột nhiên sáng tỏ. Lúc đó, bà Phong và mẹ của bà nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Phong Lăng, hỏi cô là con trai hay con gái và hỏi tuổi của cô.
Sau khi nghe thấy cô bảo mình là con trai, trong ánh mắt của hai người hiện rõ vẻ thất vọng, khi nghe thấy tuổi của cô thì lại càng thất vọng hơn.
Nhưng giới tính của cô là nói dối, còn tuổi của mình thì cô cũng không quá chắc chắn.
Có khi nào cô chính là đứa con gái mà nhà họ Phong tưởng rằng đã chết đó không?
Nhưng dù cô có phải hay không thì hiện giờ nhà họ Phong chỉ có một đứa con gái duy nhất chính là cô cả Phong Minh Châu.
Người mà Lệ Nam Hành lấy rốt cuộc cũng chỉ có thể là Phong Minh Châu.
Chuyện này có liên quan gì đến thân thế của cô đâu.
Nếu chỉ vì một đôi ngọc bội này mà ngầm thừa nhận cô là cô con gái đó của nhà họ Phong, vậy có phải chứng tỏ rằng, sau này khi cô gặp lại Lệ Nam Hành, sẽ phải chào anh một tiếng là anh rể không?
Hơ!
Thật là vô lý! Phong Lăng thờ ơ cất ngọc bội trong tay vào lại trong chiếc vali, đối diện với thân thế có thể sắp được làm sáng tỏ của mình, kết hợp với cô con gái đã mất trong lời nói của hai người họ, chứng tỏ cô không phải bị vứt bỏ, mà nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng cô phát hiện bây giờ mình lại không hề muốn đi tìm chân tướng về thân thế, càng không muốn đi tìm được cha mẹ, hay gia tộc gì đó để nhận tổ quy tông.
Cô là ai thì có làm sao?
Hơn nữa Phong Minh Châu vốn đã rất ghét cô.
Nếu cô thật sự cầm ngọc bội xuất hiện, người không vui hình như không chỉ là người trong gia đình.
Một đứa trẻ được sói nuôi lớn, ở bất kỳ đâu cũng sẽ không được người khác chào đón.
…
Phong Lăng vẫn mất tăm mất tích.
Tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Một người chưa từng liên lạc với người khác ở bên ngoài như Phong Lăng, muốn tìm được cô quả thật rất khó. Sau khi rời khỏi căn cứ, cô không mở điện thoại lên nữa nên không tìm thấy vị trí định vị, cô cũng không dùng tiền trong tài khoản ngân hàng nên không thể biết cô đã xuất hiện ở đâu. Thậm chí đám A K còn liên lạc với Kiều Phỉ, hỏi xem anh ta có biết tung tích gần đây của Phong Lăng hay không, bởi ngoài anh ta ra Phong Lăng không quen biết ai khác.
Nhưng hiển nhiên kết quả cũng giống nhau, không ai biết cô đang ở đâu.
Hôm đó, xe của Lệ Nam Hành đã tìm đến ở vùng đất trống, sau đó anh đã ngồi trong xe một ngày một đêm, ngày hôm sau được một thành viên trong căn cứ ra ngoài tìm mới phát hiện lão đại hôn mê bất tỉnh trong xe, người đó nhanh chóng đưa anh đến bệnh viện, bấy giờ mới biết bắt đầu từ ngày Lệ Nam Hành kết hôn, anh chưa hề ăn uống tử tế gì, hai ngày ở từ đường, sớm tối anh đều trông nom, sau đó lại vì chuyện của Phong Lăng mà một ngày một đêm không chợp mắt lái xe bôn ba khắp nơi. Thêm nữa lúc xe anh phanh gấp ở khu đất trống gặp phải va chạm mạnh, anh lại ở trên xe cả đêm không bật máy sưởi nên đã bị nhiễm lạnh, khiến Lệ Nam Hành đã hôn mê rất lâu trên xe.
Theo lý mà nói, Kiều Phỉ là người đã rời khỏi căn cứ, không thể tiếp tục liên hệ gì với căn cứ nữa, nhưng vì chuyện của Phong Lăng, anh ta vẫn lái xe quay về. Vốn định tìm Lệ Nam Hành để tính sổ, kết quả lúc tìm thấy Lệ Nam Hành thì người ta đang hôn mê trong bệnh viện, cú đấm anh ta muốn trả lại cuối cùng cũng hạ xuống, chỉ quăng tờ báo bằng tiếng Anh viết về hôn lễ của hai nhà Phong Lệ lên giường của Lệ Nam Hành, sau đó lạnh mặt quay người bỏ ra ngoài. Chỉ có mình Văn Nhạc Tình biết Phong Lăng đã bỏ đi.
Nhưng cô đã đồng ý với Phong Lăng là sẽ không nói gì cả.
Nếu Lệ Nam Hành không kết hôn, có lẽ cô còn có thể làm người hòa giải cho hai người, lén chuyển lời giúp.
Nhưng sự thật đúng như lúc Phong Lăng định bỏ đi khỏi chỗ của cô.
Lệ Nam Hành đã kết hôn, bất kể đứng ở góc độ lý trí hay tình cảm, Phong Lăng đều không có quyền làm phiền cuộc sống của anh, còn anh lại càng không có tư cách quấy rầy cuộc sống vốn có của cô, sau này cả hai đã là người xa lạ, không cần thiết gặp lại nhau nữa.
Lúc rời đi, Phong Lăng đã để lại tấm thẻ ngân hàng còn hơn ba trăm ngàn đô lại chỗ Văn Nhạc Tình, sau đó cầm lấy năm mươi ngàn đô tiền mặt từ Văn Nhạc Tình. Cô làm vậy cũng là không muốn để bọn họ phát hiện ra lịch sử giao dịch rút tiền của mình ở đâu.
Vả lại cô cũng không chi tiêu gì nhiều, chút tiền này đã đủ để cô sống tốt ở bên ngoài, tìm một công việc ổn định và rời xa tất cả mọi thứ của Los Angeles.
Đương nhiên Văn Nhạc Tình sẽ không động vào tấm thẻ ngân hàng Phong Lăng để lại, dù Phong Lăng đã nói, cô có thể tùy ý sử dụng số tiền trong đó. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com Nhưng Văn Nhạc Tình không thiếu tiền, cô có thể cảm nhận được sự chân thành của Phong Lăng, vì vậy cô rất thích Phong Lăng.
Cô càng thích sự chân thật của Phong Lăng khi tình cảm còn đang nồng nhiệt và sự quả quyết khi tình cảm đã tan vỡ của cô.
Người không nên gặp thì không thể gặp, người không nên nhớ cũng không thể nhớ.
Nếu cô có thể nhận thức được tất cả những chuyện này sớm hơn thì sẽ không có khúc mắc với anh trai, cũng sẽ không cố chấp nhiều như vậy.
Phong Lăng nói cô ấy rất ngưỡng mộ cô, một nữ bác sĩ xinh đẹp, dịu dàng, có gia thế tốt, trình độ học thức xuất sắc, được giáo dục trong môi trường ưu việt, biết đối nhân xử thế, hiền lành.
Thật ra có một điều Phong Lăng không biết, đó là kiểu người như Văn Nhạc Tình lại càng ngưỡng mộ một người quyết đoán và không câu nệ như Phong Lăng hơn.
Sống trên đời này, người có tất cả chỉ là có tất cả bên ngoài mà thôi, thứ có được đều sẽ trở thành trách nhiệm không thể vứt bỏ ở trong tương lai, không muốn phụ sự kỳ vọng của bất kỳ ai.
Nhưng Phong Lăng thì khác.
Điều duy nhất cô muốn làm chính là không phụ lòng mình.