Chương 369 NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (369) Người đi lại quá nhiều, tốc độ lại nhanh, mang đến một cơn gió khiến mái tóc của anh khẽ lay động, giống như khóm cây nhẹ nhàng lay động trong đêm tối, hay như khi ngọn núi trên dãy núi Rogers rung chuyển khiến băng tuyết rơi xuống, khiến lòng người vô tình dao động theo.
“Không để tóc cũng tốt, tóc ngắn nhìn quen rồi, nếu ngày nào đó em nuôi tóc dài, tôi sợ không biết phải đặt tay vào đâu nữa.”
Lời của người đàn ông này có nghĩa khác.
Ý anh nói là không biết đặt tay ở đâu trên người anh, hay là không biết đặt tay ở đâu trên người cô?
Bát mì này quả thực quá nhiều, thật ra Lệ Nam Hành không quá hứng thú đối với những thứ mà con gái thích ăn, sau khi ăn được một ít liền đứng dậy ra ngoài mua đồ.
Phong Lăng vẫn chuyên tâm húp canh, không quan tâm đến anh.
Không lâu sau Lệ Nam Hành đã xách đồ về.
Cô ngước lên nhìn anh: “Mua gì vậy?”
Anh không đáp, chỉ ném cái túi cho cô: “Về rồi xem.”
Phong Lăng nhìn thấy trong túi là một chiếc hộp hình chữ nhật, cũng không biết là gì, nhưng thấy dáng vẻ anh vất vả mệt mỏi, chắc là cố tình đi mua về.
Là gì nhỉ?
Lệ Nam Hành thấy cô vẫn chưa ăn xong, có lẽ là do ở ngoài thật sự quá lạnh, anh lại lấy một cái bát sạch nữa, ngồi xuống đối diện cô từ từ ăn mì và uống nước canh, thỉnh thoảng gắp một sợi lên vung vẩy giữa không trung, xem ra tâm trạng khá tốt.
Phong Lăng hỏi anh: “Lần này anh ở lại thành phố T bao lâu? Không cần về bên Mỹ nữa à?”
Lệ Nam Hành đáp: “Hiện tại em bị bao vây khắp nơi khắp chốn, sao tôi có thể về được?”
Phong Lăng cắn đứt sợi mì ở bên miệng: “Bao nhiêu ngày thì có thể giải quyết được đám người đó?” “Trong vòng hai ngày.”
Điều động người một ngày, giải quyết một ngày, căn cứ theo phong cách giải quyết công việc mạnh mẽ vang dội từ trước đến nay của Lệ Nam Hành, chính xác trong hai ngày là có thể giải quyết được.
...
Do ăn quá nhiều nên Phong Lăng không muốn ngồi xe đi về nữa, Lệ Nam Hành đi bộ cùng cô dưới sắc trời đêm đầu đông của thành phố T.
Khi đi đến khách sạn, Phong Lăng hơi do dự, dường như Lệ Nam Hành biết cô đang nghĩ gì, suốt dọc đường quay về anh không ôm cô vì sau khi ăn mì, cả người cô đều nóng, nhưng lúc này lại đột nhiên kéo cô vào trong lòng, rồi cứ như vậy kéo cô đi vào cửa chính khách sạn, vừa đi vừa nói: “Vào những lúc như thế này dù em tới chỗ của Quý Noãn hay là chỗ của Văn Nhạc Tình đều sẽ khiến người ta gặp họa, người duy nhất em có thể làm phiền chỉ có một mình tôi thôi, người duy nhất có thể giúp em đối phó với đám người đó cũng chỉ có tôi, sao lại không biết tốt xấu như vậy chứ? Không biết điều quan trọng nhất bây giờ là phải ôm thật chặt chân tôi sao?”
Phong Lăng: “…”
Cô suy nghĩ sâu xa rồi cúi đầu liếc nhìn chân anh.
Bị ánh mắt sâu xa của cô liếc qua, mặc dù cô chỉ nhìn chân anh thôi, nhưng Lệ Nam Hành phát hiện bản thân lại xấu hổ mà cứng lên một chút, anh liếc cô: “Em nhìn cái gì?”
“Tôi đang nhìn xem chân Lệ lão đại còn chỗ nào có thể để tôi ôm được không, quá nhiều người muốn ôm đùi anh rồi, sợ là tôi chen vỡ đầu cũng không ôm nổi.” Phong Lăng vừa nói vừa đi về phía thang máy, đồng thời muốn tránh khỏi vòng tay anh.
Anh lại dễ dàng ôm chặt cô vào lòng bằng tay còn lại, cúi đầu nói trên trán cô: “Vậy phải xem em có muốn ôm không, chỉ cần em muốn ôm, những thứ vướng víu trên chân tôi đều có thể quẳng đi hết, chỉ để cho một mình em ôm thôi, nhé?”
“…”
Thế vợ anh đâu?
Cô vợ nhỏ mà suốt ngày anh nhắc tới đâu?
Phong Lăng không quan tâm đến anh, cứ thế đi vào thang máy.
Vừa rồi ở ngoài ăn rất nhiều đồ ăn, thời gian đi đi lại lại vốn cứ nghĩ là không quá lâu, nhưng khi quay về tới nơi cũng đã là bảy giờ hơn rồi.
Đã hẹn là tám giờ phải thay thuốc.
Phong Lăng đi vào phòng tắm tự tắm rửa qua loa, thật ra không thể giội nước được, chỉ có thể lau thôi, Lệ Nam Hành mấy lần vừa cười vừa bảo muốn giúp cô tắm đều bị Phong Lăng lạnh nhạt đuổi ra ngoài, chặn ở bên ngoài cửa phòng ngủ, tiện thể khóa trái ở bên trong.
Mặc dù biết khóa này nếu như anh muốn mở thì vẫn mở dễ dàng, nhưng điều kiện tiên quyết là Lệ Nam Hành phải trả được cái giá khi Phong Lăng thật sự bị chọc giận. Lệ Nam Hành hiểu giới hạn của cô, chỉ cần không chạm đến giới hạn cuối cùng thì có trêu chọc gì cô cũng kệ, nhưng giờ cửa đã bị khóa rồi, nếu phá có lẽ cô nhóc ấy sẽ tức giận đến mức có thể cắt đứt quan hệ luôn, chín con trâu chắc cũng không kéo lại được.
Mặc dù đã tung lưới, nhưng cũng phải thu từ từ.
Sau khi tắm xong, Phong Lăng đi ra. Cô đã thay quần áo, khi đi ra khỏi phòng ngủ, thấy Lệ Nam Hành đã chuẩn bị hết cho cô những thuốc mới mua về.
Cô đi tới, tránh vết thương trên người, từ từ ngồi xuống ghế sofa.
Anh nhìn thấy những vết thương trên cánh tay, đùi và còn có trên cổ của cô lộ ra, nơi bị sưng đã hết sưng rồi, nhưng dấu vết của vết thương vẫn còn.
Anh lại nhìn dấu vết tụ máu bầm trên cổ cô, lúc chiều vẫn còn rất rõ, lúc này vừa được rửa sạch bằng nước nóng, có vẻ càng rõ ràng hơn.
“Em bị mấy tên đó bóp cổ sao?” Trong lúc đang bôi thuốc, anh cúi đầu nhìn cô. w●ebtruy●enonlin●e●com
Phong Lăng thấy anh nhìn chằm chằm cổ mình, giơ tay lên sờ sờ vết trên cổ: “Ừm.”
Ánh mắt của Lệ Nam Hành lạnh đi rất nhiều, hiện rõ sự tức giận, nhưng sự tức giận đó chắc chắn không phải dành cho cô. Anh đẩy cằm cô lên, nhẹ nhàng bôi thuốc lên chỗ vết thương, thuốc bôi có cảm giác mát lạnh rất thoải mái. Khi mặt anh kề sát tới, để khỏi ngại ngùng, cô lập tức nhắm chặt mắt kệ anh bôi.
Nhưng chính cô lại không hề biết rằng, khi người con gái vừa mới tắm xong, tóc còn hơi ẩm ướt, trên mặt trên người chỗ nào cũng có vết tích giống như bị người ta tàn phá bừa bãi. làn da trắng nõn của cô càng trở nên trắng ngần vì hơi nước vừa tắm xong, cô lại nhắm mắt khẽ ngửa cổ như vậy trước mặt một người đàn ông, cái dáng vẻ ấy rõ ràng là đang đợi người ta hôn một cái thật sâu.
Lệ Nam Hành cố gắng kiềm nén ngọn lửa đang cháy lên trong lòng, nhìn vết thương trên cổ cô, vừa bôi vừa nhìn mặt cô.
Khoảng cách gần như vậy, nhìn rất rõ.
Ánh sáng của ngọn đèn chiếu rọi trên mặt cô.
Gương mặt trắng trẻo sạch sẽ của người con gái, láng mịn không nhìn rõ được lỗ chân lông, mắt đang nhắm, khi lông mi lay động, giống như cánh bướm vậy.
Anh nhìn bờ môi hơi tái đi của cô, không hiểu sao lại nghĩ đến những bông hoa tuyết trắng trên vách núi Rogers, loại hoa tuyết đó chỉ có thể sinh ra ở nơi vô cùng lạnh lẽo, chỉ cần nơi nào có một chút hơi ấm sẽ tan biến ngay, cho dù là được người ta đem về tỉ mỉ chăm sóc cũng vẫn không thể tồn tại được.
Đó là niềm an ủi duy nhất cho mọi người ở nơi cực lạnh, sạch sẽ trong suốt, hơn nữa nó tồn tại ở trên vách núi đá, những người không có bản lĩnh thì không thể chạm tới được chứ đừng nói đến việc muốn hái xuống xem.