Chương 374 NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (374) Phong Lăng ngồi trên giường mở di động mới ra, vừa nghiên cứu cách dùng vừa kiểm tra đủ loại số điện thoại trong danh bạ cũ của mình.
Cô không có quá nhiều hứng thú đối với việc nghiên cứu điện thoại mới, chỉ đổi sim sang, sau khi xác định danh bạ đã được đồng bộ hóa thì bỏ di động qua một bên.
Đêm khuya, Phong Lăng vẫn rất do dự.
Cô không biết mình có nên ở lại hay không.
Thật ra nếu đứng trên phương diện lý trí mà nói, bất kể thế nào cô cũng nên rời đi, bởi vì quan hệ giữa Lệ Nam Hành và nhà họ Phong, cũng bởi vì người đàn ông kia rõ ràng ngoài miệng nói sẽ không làm gì cô nhưng vẫn cưỡng hôn cô ở phòng bếp. Phong Lăng có cảm giác, nếu mình tiếp tục ở nơi này thì sẽ còn xảy ra nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng một loại tâm tư yếu đuối mà chính cô cũng không thể hiểu được đang ràng buộc cô, nói với cô rằng, cô nên ở lại đây.
Lúc Phong Lăng để điện thoại mới sang bên cạnh để sạc điện, đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, cô thấy người đàn ông đi ra từ phòng ngủ bên cạnh. Có lẽ là vì bây giờ cô đang bị thương mà ở lại đây, cho nên hôm nay người đàn ông nghiện thuốc lá rất nặng này dường như không hề hút thuốc. Anh vừa mới tắm xong, dáng vẻ nhẹ nhàng khoan khoái mà lạnh lùng, thấy cô đi ra thì hỏi cô một cách tự nhiên: “Đã uống thuốc chưa?”
Lúc này Phong Lăng mới nhớ ra, hình như nửa tiếng trước ở ngoài cửa phòng ngủ anh có bảo cô ra lấy thuốc đã pha xong vào uống hết.
Nhưng lúc đó cô lại không ra.
Phong Lăng đảo mắt nhìn về phía chén thuốc trên bàn trà, cô đi tới cầm chén thuốc lên miệng, vừa uống thuốc vừa nói: “Sau... sau khi uống thuốc xong tôi sẽ quay về chỗ chị Văn ở.”
“Bây giờ Bác sĩ Văn đang ở chỗ của cô Văn, em có chắc là mình muốn tới chỗ cô ấy không?”
“...”
“Bây giờ căn hộ của Quý Noãn đang bị Mặc Cảnh Thâm chiếm đóng, chắc là em cũng không tiện qua đó.”
“...”
Lệ Nam Hành đi qua, giành lấy chén thuốc đã nguội trong tay cô, xoay người vào phòng bếp đổ sạch, sau đó lại lấy nước nóng pha một chén khác đưa cho cô, dùng ánh mắt nhắc nhở cô phải uống nhân lúc còn nóng. Lúc Phong Lăng nhận lấy, anh nói: “Bây giờ chỗ của anh là điểm dừng chân thích hợp nhất đối với em rồi.”
“... Tôi không cảm thấy vậy.”
“Ở trong nước em có mấy người bạn? Quen biết mấy người? Trong tình huống lúc nào cũng có thể sẽ bị người ta đuổi giết như hiện tại, chính em cũng hiểu bây giờ em không thể đi đâu được, chỉ có chỗ này của anh là an toàn nhất, cũng là thỏa đáng nhất. Ở đây, anh và người của căn cứ có thể liên lạc với em, trợ giúp cho em, giám sát tình hình xảy ra bên cạnh em bất cứ lúc nào, chứ không phải đợi đến lúc xảy ra chuyện rồi, ngay cả một cuộc gọi cầu cứu khẩn cấp của em cũng không nhận được. Bất kể mục tiêu của bọn chúng là em hay là anh, đối với bọn chúng, em lẻ loi một mình ở bên ngoài chắc chắn sẽ là mục tiêu thích hợp nhất để chúng ra tay trước tiên.”
Người đàn ông tiếp tục nói với vẻ ung dung bình tĩnh: “Chỗ Quý Noãn cũng khỏi cần nói. Mặc Cảnh Thâm cố ý để em ở lại, chắc chắn là đã cân nhắc thay em rồi, ở đây dưỡng thương là thích hợp nhất. Về phần Văn Nhạc Tình, bây giờ vướng mắc giữa cô ấy và anh trai chỉ vừa mới bắt đầu, gần đây đừng tới chỗ cô ấy nữa. Giờ đây người có thể chứa chấp em chỉ có mình anh thôi. Anh để em ở một mình một phòng, cũng không bảo em ngủ ở trên giường anh, hình như em cũng không có lý do gì để mà phải khăng khăng rời đi cả.”
Lời anh nói quả thật không có vấn đề gì.
Nếu không phải vì Phong Lăng đã cân nhắc tới những chuyện này thì đoán chừng ban đầu cô cũng sẽ không ở lại. Thế nhưng anh vừa mới cưỡng hôn cô ở phòng bếp, nên mới khiến cô cảm thấy dường như chuyện này cũng không thể tiến hành đơn giản như vậy, ít nhất, không thể mặc cho anh như thế này như thế kia với mình được.
Cô rất sợ mình mất đi khả năng chống đỡ trước mặt Lệ Nam Hành. w●ebtruy●enonlin●e●com Nhưng vừa nãy anh có nhắc tới cô Văn và Bác sĩ Văn...
Cô uống nửa chén thuốc, miệng hơi đắng, nhưng cũng may chỉ là mùi thuốc. Phong Lăng khẽ chép miệng rồi hỏi: “Vướng mắc giữa Bác sĩ Văn và cô Văn chỉ vừa mới bắt đầu, nghĩa là sao? Mấy hôm trước quả thật Bác sĩ Văn có đến chỗ ở tìm chị ấy, nhưng lúc đó chị Văn không ở nhà, sau đó đã xảy ra chuyện gì tôi cũng không rõ lắm. Thế nhưng việc Bác sĩ Văn về nước, tôi thật sự rất ngạc nhiên đó.”
Bác sĩ Văn vừa nhìn đã biết là kiểu đàn ông có năng lực tự chủ vô cùng mạnh, lại thêm tính chất nghề nghiệp của anh ta, cũng như Bác sĩ Tần, thoạt nhìn chính là một người đàn ông biết kiềm chế ham muốn, cũng rất biết che giấu tính cách và tâm trạng của bản thân. Không giống loại đàn ông bên ngoài lạnh lùng bên trong thẳng thắn như Lệ Nam Hành, Bác sĩ Văn là kiểu trong ngoài đều không thẳng thắn, hơn nữa còn giống như là một đóa hoa trên dãy núi cao, cao đến mức khiến người ta đưa tay ra cũng không thể chạm tới.
Ở trong mắt cô, Văn Nhạc Tình mà cô từng tiếp xúc là một người phụ nữ xuất sắc, xinh đẹp, gia thế tốt, bằng cấp giỏi, tính tình dịu dàng lại tốt bụng và nhiệt tình. Kiểu phụ nữ này trong mắt bất kỳ người đàn ông nào chắc chắn cũng sẽ là đẳng cấp nữ thần, bất kể bề ngoài, gia thế hay tính cách, Văn Nhạc Tình cũng sẽ là hạng nhất hạng nhì.
Lệ Nam Hành nhìn cô: “Quan hệ giữa Văn Lận Hàn và nhà họ Văn không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu. Cậu ta cũng không phải là người lạnh lùng và thờ ơ với tình cảm của Nhạc Văn Tình như người ngoài thấy, ngược lại, cậu ta vô cùng kiềm chế và biết ngấm ngầm chịu đựng, gặp chuyện gì cũng sẽ vạch sẵn từng bước như đang đứng trước bàn mổ. Có điều trong hai mươi mấy năm cuộc đời, người duy nhất vượt qua con đường được dọn sẵn của cậu ta chính là người em gái này, người cố gắng kéo cậu ta lệch khỏi con đường cũng là cô em gái này. Cậu ta muốn kiên trì đi con đường vốn có, thế nhưng qua nhiều năm như vậy, trái tim đã sớm không còn trên con đường đó nữa, tình cảm vượt lên trên lý trí cũng là chuyện sớm hay muộn.”
Phong Lăng: “...”
Cô thật sự không biết rõ về chuyện của Bác sĩ Văn và Văn Nhạc Tình.
Có điều khoảng thời gian ở chỗ của Văn Nhạc Tình, lúc tiếp xúc và nói chuyện với người con gái này cô có thể cảm nhận được, mặc dù chị Văn luôn cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng sáng sớm tỉnh dậy, Phong Lăng thường xuyên có thể trông thấy mắt Văn Nhạc Tình đỏ ửng, không biết là đỏ hay là ngủ không ngon giấc. Ở phương diện tình cảm này Phong Lăng cũng không hiểu lắm, mặc dù có quan tâm mà hỏi han vài câu, Văn Nhạc Tình cũng chẳng nói gì, cô không tiện hỏi tiếp nữa, tất cả những gì có thể làm chỉ là ở bên cô ấy mỗi khi về nhà mà thôi.
Nhưng nói ra thì, mấy ngày hôm trước sau khi Bác sĩ Văn xuất hiện, đúng là Phong Lăng vẫn chưa gặp lại Văn Nhạc Tình.
Ý của Lệ Nam Hành là, gần đây Bác sĩ Văn vẫn ở thành phố T? Anh ta vẫn chưa đi sao?
Bình thường anh ta bận rộn như vậy, bận đến mức người khác muốn thay đổi công việc và lịch trình hàng ngày của anh ta một chút thôi cũng không được, bây giờ anh ta làm thế này là... Vứt bỏ tất cả công việc và mọi chuyện trong tay? Chỉ để ở lại thành phố T?
Thấy cô đứng chôn chân tại chỗ, Lệ Nam Hành nhả từng chữ: “Yên tâm, ở lại đây ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ bị anh hôn mấy cái ra thì an toàn hơn bất cứ đâu. Chuyện vừa rồi ở trong phòng bếp là do anh không kìm lòng được, nếu anh thật sự cầm thú như vậy em đã là của anh từ lâu rồi.”
Phong Lăng: “...”
Cô cười gằn với vẻ mặt khó hiểu: “Thế nào mới xem là của anh?”