Chương 411 NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (411) "Ông nó, ông đừng tức giận, tim ông không chịu nổi đâu!" Bà cụ Phong vội đi tới, lúc ông cụ Phong đang định tát cái nữa, bà vội vàng chụp lấy tay ông: "Bất luận như thế nào, dù Minh Châu đã làm sai điều gì thì con bé cũng là con cháu nhà mình, ông không thể nặng tay được!"
"Tôi chỉ tát nó hai cái để nó nhớ lâu, để nó biết cái gì gọi là liêm sỉ! Tôi còn chưa dùng gia pháp đâu!" Ông cụ Phong tức giận nói.
Gia pháp sao?
Phong Minh Châu nhớ lại lúc còn rất nhỏ, hình như là sau khi ba mẹ cô ta bất cẩn đánh rơi em gái xuống biển trên du thuyền, về đến nhà, hai cụ biết chuyện đã xảy ra thì vừa tức vừa hận, vừa đau mà không có chỗ nào trút ra được. Cuối cùng không biết ông nội lấy cây mây từ đâu ra rồi quất vào lưng ba cô ta. Cô ta nhớ cảnh tượng lúc đó, nhìn thấy chính là hình ảnh ba cô bị quất đến mức máu chảy đầm đìa, có phải lúc đó trong lòng mọi người còn đau đớn hơn cả nỗi đau thể xác không?
Nhưng vậy thì sao chứ?
Vì con ma chết sớm đó mà mọi người đau lòng như thế nào, buồn bã như thế nào.
Suy cho cùng, đó cũng vẫn là một con ma chết sớm thôi.
Phong Minh Châu lạnh lùng nhìn họ, không nói thêm câu nào nữa mà xoay người bỏ đi, mặc kệ người giúp việc run rẩy đỡ cô ta lên lầu, không hề quay đầu lại.
…
Nhà họ Lệ.
Chiếc xe dừng lại, vừa mới vào đến cửa, ông cụ Lệ đã nói với vẻ không vui: "Những người khác lui xuống trước đi, tôi có lời muốn nói với Nam Hành."
Như thường lệ, sau khi quay về gặp mấy ông cụ, Lệ Nam Hành sẽ không vào nhà mà lái xe đi thẳng để quay về căn cứ XI hoặc đến những nơi khác, nhưng lần này rõ ràng, anh không định đi ngay.
Suy cho cùng, hai người cũng là ông cháu ruột, mục đích của Lệ Nam Hành là gì, ông cụ Lệ có thể nhìn ra, ông biết Lệ Nam Hành có lời muốn nói, anh có chuẩn bị mà đến.
Người giúp việc đã tiễn ba ông cụ khác về, trong phòng khách nhà họ Lệ chỉ còn lại ông cụ Lệ ngồi trên xe lăn và Lệ Nam Hành vừa vào nhà. "Nói đi, ông thật sự muốn nghe thử xem cháu sẽ giải thích thế nào, chuyện thề thốt cả đời không cưới người khác kia, cháu nghĩ thế nào vậy?" Ông cụ Lệ vừa nói vừa cố nén kích động muốn đập cây ba-toong gấp ở bên cạnh xe lăn vào mặt anh: "Nhà họ Lệ chúng ta chỉ có một mình cháu là cháu trai, cháu có thể sớm sinh được một đứa con trai lúc chúng ta còn sống không? Chúng ta có thể không ép buộc, cho dù là cháu gái thì dù thế nào cũng phải để mấy người già chúng ta được nhìn thấy chắt chứ. Nhưng bây giờ ngay cả kết hôn, cháu cũng không định làm nữa, làm như vậy không phải là cháu cố ý chọc tức mấy người chúng ta sao?"
Sau khi nghe mấy lời tức giận của ông cụ Lệ, Lệ Nam Hành liền thuận tay ném một tập tài liệu lên bàn với vẻ mặt ung dung hờ hững.
Ông cụ Lệ đảo mắt nhìn tập tài liệu được dán kín kia, rồi liếc nhìn anh với vẻ nghi ngờ. Ông không hỏi nhiều nữa mà cầm tập tài liệu lên rồi mở ra. Sau khi lấy tài liệu từ bên trong ra, ông nhìn thấy mấy tờ báo cáo xét nghiệm DNA.
Có báo cáo so sánh mẫu máu cũ và mới, còn có báo cáo so sánh DNA của tóc.
Sau khi xem xong, ông nhìn thấy cái tên được viết ở phía dưới, ông cụ Lệ lặng thinh trong phút chốc, kinh ngạc một lúc lâu mới ngước mắt lên nhìn anh: "Đây là..."
Lệ Nam Hành: "Những gì được viết trong báo cáo so sánh DNA này chưa đủ rõ ràng sao ạ? Phong Lăng - người bị các ông nhẫn tâm đuổi khỏi căn cứ XI khi xưa, chính là cô Hai mà nhà họ Phong cho rằng đã chết trên biển năm đó. Cô ấy mạng lớn, không chết, đoán chừng là rơi lên vật gì đó trôi nổi trên biển nhưng lại không thể khiến người ta chú ý, cứ thế trôi đến bờ biển và rừng cây gần biển nhất, được bầy sói nuôi trong rừng, sống đến năm năm tuổi mới ra ngoài."
"Vì hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ khiến cô ấy chỉ biết lấy sống sót làm mục đích, sau đó vô tình vào được căn cứ XI. Cô ấy không hề có bất kỳ suy nghĩ thừa thãi và ý đồ xấu xa nào, cô ấy chỉ là thích môi trường ở đó, muốn tiếp tục sống thật tốt trong căn cứ XI mà thôi. Cô ấy ở căn cứ nhiều năm như thế, tất cả nỗ lực và thành tích các ông đều nhìn thấy tận mắt, cũng biết rốt cuộc cô ấy sống nghiêm túc như thế nào."
"Nhưng các ông lại phá hủy mất con đường sống này của cô ấy, giẫm đạp lên tôn nghiêm và mọi thứ của cô ấy, đuổi cô ấy đi, ép cô ấy đến bước đường cùng. Các ông có nhớ không? Chính ngày này ba năm trước, trong nhà thờ tổ của nhà họ Lệ, cháu đứng trước di vật của cô ấy rồi gọt táo giúp cô ấy, các ông lại xé mọi thứ của cô ấy thành những mảnh vụn, rồi đuổi cô ấy ra khỏi căn cứ."
"Sao có thể..." Ông cụ Lệ nhíu mày lại với vẻ không dám tin: "Sao cô ta có thể là..."
"Mới đầu, cháu cũng không tin chuyện trùng hợp này, nhưng tất cả sự trùng hợp đều liên quan với nhau. Cháu mới đi thu thập mẫu máu trước đây của Phong Lăng, cùng với mẫu máu và tóc mới được thu thập, rồi đưa đi so sánh." Lệ Nam Hành lạnh lùng nói: "Lúc trước, để có thể tìm được đứa bé này trong kỳ tích, người nhà họ Phong đã để lại ghi chép và chứng minh DNA của mình trong kho máu DNA từ rất lâu rồi. Với đủ loại so sánh, tất cả đều hướng vào một chân tướng duy nhất, Phong Lăng chính là con gái thứ hai của nhà họ Phong - vợ của cháu - cháu dâu của các ông."
Ông cụ Lệ nắm chặt mấy tờ giấy mỏng trong tay nhưng lại nặng tựa ngàn vàng trong nháy mắt. Ông chợt nhớ lại ngày này ba năm trước, bởi vì mật báo và những từ ngữ miêu tả thêm mắm thêm muối của Phong Minh Châu, chính chúng đã khiến ông tức giận tới mức đến căn cứ XI đuổi người.
Nhưng nếu như cô bé đó chính là cô Hai nhà họ Phong thì...
Ông cụ Lệ đột nhiên lạnh lùng hỏi: "Cháu biết cô ta là em gái ruột của Phong Minh Châu từ lâu rồi?"
"Ba năm trước không biết, gần đây mới biết." Lệ Nam Hành thản nhiên đáp, không hề nói dối nửa câu. "Dù sao cháu cũng đã biết rồi, cũng nhìn ra được người nhà họ Phong rất áy náy nhớ thương đứa con gái thứ hai này, sao vẫn không nói ra? Hôm nay, trước mặt hai ông bà cũng không..."
"Phong Lăng đã quen sống ở bên ngoài từ nhỏ, một ngôi nhà lớn là danh gia vọng tộc như nhà họ Phong đối với cô ấy mà nói sẽ chỉ là gông xiềng mà thôi. Chính cô ấy không hề muốn quay về nhận người thân. Màng giấy này vẫn chưa bị chọc thủng*, cháu cũng sẽ không phớt lờ suy nghĩ của cô ấy mà tiết lộ nửa chữ với nhà họ Phong." Lệ Nam Hành nói: "Có muốn trở về hay không, đây là chuyện của chính cô ấy, bất kỳ ai trong chúng ta cũng không có quyền thúc đẩy tất cả những việc này giúp cô ấy. Nếu cô ấy muốn quay về thì bây giờ, cô ấy có thể đã đứng trước cửa biệt thự nhà họ Phong rồi. Cháu có thể dọn sạch tất cả chướng ngại vật cản trước cửa nhà họ Phong giúp cô ấy, bao gồm cả vật cản như Phong Minh Châu. Nhưng mà, cô ấy không hề muốn."
(*): Màng giấy này vẫn chưa bị chọc thủng: Ý là người con trai và người con gái có ý thích nhau nhưng chẳng ai mở lời trước.
Về điểm này thì ông cụ Lệ cũng có thể hiểu được.
Trước đây, lúc nhìn thấy Phong Lăng nằm bò trên đất ở trong căn cứ, mặc dù cô đã ngà ngà say, nhưng cũng có thể nhìn ra đó là một cô gái có chính kiến, tính cách còn rõ ràng dứt khoát. Mặc dù ăn mặc như con trai, trông cũng cực kỳ khí khái, nhưng dẫu sao nội tâm cũng là một cô gái, có thể dãi nắng dầm mưa trong căn cứ XI lâu như vậy mà không bị phát hiện chứng tỏ bản thân cô là một người cứng cỏi kiên trì.
Người như vậy thì không phải chuyện gì cũng có thể dễ dàng thay đổi được, kế hoạch cuộc đời của cô cũng không phải là thứ mà bất kỳ đoạn nhạc đệm nhỏ nào có thể thay đổi được. Chỉ cần cô không muốn, cho dù bản thân là con gái Tổng thống thì có lẽ cô thà tự do tự tại ở ngoài còn hơn.
Tính cách của kiểu con gái như thế này, người bình thường thật sự rất khó có thể nắm bắt. WebTru yenOn linez . com