Chương 515 NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (515) "Không thể đảm bảo được một trăm phần trăm?" Hiển nhiên Phong Lăng không hiểu mấy lời này lắm, cho dù Lệ Nam Hành không đem mấy thứ như bao cao su đến đây, thì mỗi lần cao trào kết thúc anh đều rất chú ý.
Trước khi cô chuẩn bị kỹ càng hết mọi việc cũng như trước khi cô chính thức được gả vào nhà họ Lệ, anh sẽ không để cô mang thai, tránh cho cô rơi vào hoàn cảnh rối rắm hay bị ép buộc.
"Anh ở đây cũng gần nửa năm rồi."
Lệ Nam Hành không nói nhiều mà chỉ buông một câu như vậy. Lời nói cộng thêm ánh mắt mang ý tứ sâu xa của anh đủ để cô hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói đó là gì.
Cuộc sống về đêm ở nơi như thế này không được phong phú, không có nhiều trò chơi và hoạt động giải trí náo nhiệt như bên ngoài. Sau khi màn đêm buông xuống, hai người ăn cơm xong thì trò chuyện một lát, rồi họ dùng mấy viên đá được Lệ Nam Hành mài cho nhẵn bóng tròn vo làm quân cờ để chơi trên mặt đất, sau đó thì cũng chỉ có nằm ngủ.
Còn lúc không ngủ được thì làm gì?
Tất nhiên là đêm nào mà không ngủ được thì cô đều bị anh đè trên giường để bắt nạt một trận mới thôi, người đàn ông này cứ như có tinh lực vô tận không cạn vậy. Trừ những lúc cô đến tháng hoặc là hôm nào thật sự quá mệt ra, còn không thì đúng là chẳng có đêm nào anh tha cho cô.
Tần suất làm việc người lớn cao như thế, bây giờ anh còn nói là không thể bảo đảm tránh thai một trăm phần trăm được, vậy rõ ràng là bảo cô có thể đã mang thai rồi còn gì.
Không thì sao bỗng dưng lại buồn nôn?
Phong Lăng không biết như thế nào mới là mang thai thật nhưng dựa vào những biểu hiện của Quý Noãn mà cô từng thấy trước đó, hình như thường xuyên tự dưng cảm thấy buồn nôn, không ăn được những món quá dầu mỡ hoặc quá mặn.
Ngẫm lại tình trạng của cô vừa rồi thì chẳng phải cũng hao hao như thế sao?
Nhìn ra được sự lúng túng cùng mờ mịt trong mắt Phong Lăng, Lệ Nam Hành đặt đũa xuống: "Ngày mai chúng ta đi bệnh viện kiểm tra thử nhé?" Phong Lăng ngớ ra, sau khi hoàn hồn lại, cô quay sang nhìn anh.
Cả hai bọn họ đều hiểu rõ rằng, cũng đã được mười tháng từ khi cô đến nơi đây, trong khoảng thời gian này, cô thật sự chưa từng rời khỏi rừng cây này dù chỉ là một bước chân. Còn những lúc cần phải ra ngoài để mua đồ dùng thiết yếu, lần nào cũng đều là do Lệ Nam Hành ra khỏi rừng nhân lúc liên lạc với căn cứ bên kia, tìm đến chiếc xe anh đỗ trong một khu đất trống nào đó, rồi lái xe đến nội thành mua ít đồ rồi về, thời gian còn lại vẫn luôn ở trong này cùng cô.
Bãi biển Malibu đã được du lịch hóa nhưng không ai có thể dễ dàng tiếp cận được khu rừng này, vì nghe đồn trong cánh rừng này có các loại động vật nguy hiểm nên chẳng ai dám vào. Thực chất chỉ là Cục Du lịch địa phương không muốn khách du lịch phá hoại một khu rừng lớn thuộc về tự nhiên như thế này nên mới tung tin như vậy. Nhưng cách chỗ này không xa, quả thật có rất nhiều tòa cao tầng, bãi đậu xe, các siêu thị cỡ lớn, bệnh viện và rất nhiều khách sạn cạnh biển thuộc khu du lịch của bãi biển Malibu.
Lệ Nam Hành đỗ xe ở khu vực lân cận.
Nếu rời khỏi cánh rừng này thì mọi thứ đều tiện lợi hơn rất nhiều.
Ban đầu, Phong Lăng định hết mùa Đông thì sẽ rời khỏi đây, hiện tại cô không bận tâm nhiều về việc bây giờ có nên ra ngoài tìm bệnh viện để khám hay không, chuyện thật sự khiến cho cô cảm thấy sốt sắng là: "Lỡ như có thật..."
"Có thật thì cứ kết hôn ngay rồi sinh thôi." Người đàn ông kia nói rất trơn tru.
Phong Lăng á khẩu, nhìn chằm chằm vào anh.
"Sao thế? Em không muốn sinh à? Hay là chưa sẵn sàng?" Lệ Nam Hành nhíu mày lại, nhưng giọng nói vẫn rất kiên nhẫn.
"Không phải vậy." Phong Lăng nhìn anh rồi nói: "Chỉ là từ trước đến giờ em chưa gặp chuyện như vậy bao giờ nên em không biết phải làm thế nào... Ngoài việc phải đến bệnh viện kiểm tra thì còn cần làm gì nữa?"
Lệ Nam Hành cười, giọng nói trầm khàn xen lẫn nụ cười yếu ớt: "Em nói cứ như thể anh từng trải qua chuyện này rồi vậy, trước hết chúng ta cứ đến bệnh viện kiểm tra xem sao đã rồi nghe theo lời bác sĩ thôi?"
Dù sao nếu cô mang thai thật thì đây không còn là chuyện đùa nữa.
Phong Lăng gật đầu, sau đó ăn qua loa thêm vài miếng rồi bắt đầu thu dọn bát đũa.
Thấy cô nóng lòng muốn nhanh nhanh đi ngủ để kết thúc ngày hôm nay, như thể chỉ cần sáng sớm ngày mai tỉnh dậy là có thể lập tức chạy đến bệnh viện kiểm tra ngay, Lệ Nam Hành nhìn cô, cười bảo: "Em đừng căng thẳng quá."
"Không có, em không căng thẳng..." Phong Lăng ngâm bát đũa vào trong nước định rửa.
Kết quả người đàn ông đứng đằng sau đã đi đến cầm tay cô ra khỏi mặt nước, sau đó rửa bát thay cô, anh vừa rửa vừa động viên: "Thường ngày anh luôn cẩn thận như vậy, tuy không chắc chắn tránh thai được một trăm phần trăm, nhưng anh nghĩ xác suất mang thai cũng không quá lớn đâu. Nếu như em không có thai thì kế hoạch của chúng ta vẫn sẽ như ban đầu, còn nếu có thai thật mà vẫn chưa sẵn sàng làm mẹ, vậy khi sinh ra cứ quẳng đứa bé về nhà họ Lệ nuôi cũng được, bốn ông cụ Lệ kia chắc chắn sẽ tự nguyện thay nhau nuôi đứa nhỏ, không cần em nhọc lòng đâu." Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com Phong Lăng vốn chẳng nghĩ nhiều như thế, nhưng khi nghe anh nói như vậy mới trả lời lại theo bản năng: "... Quẳng về cho nhà họ Lệ? Con của anh mà anh lại dùng từ 'quẳng' sao?"
Khóe miệng Lệ Nam Hành khẽ cong lên, anh vừa rửa bát vừa quay đầu lại, thuận theo thế đứng của cả hai mà hôn lên môi cô một cái: "Còn chưa chắc là có hay không mà bây giờ em đã bắt đầu bảo vệ con rồi đấy à? Có một chữ thôi mà cũng so đo với anh?"
Nhận thấy bản thân lại bị anh trêu chọc, Phong Lăng lập tức liếc xéo anh một cái, quyết không để ý đến anh nữa rồi xoay người về giường ngồi, thỉnh thoảng lại nhìn bụng của mình một cái.
"Thế nếu em có thai thật thì em định sau này sẽ tự mình nuôi con à?" Lệ Nam Hành rửa sạch bát xong lại đi đun nước nóng giúp cô.
Bây giờ trời đã trở lạnh, không thể đến suối tắm được nhưng trong phòng đã có một thùng chứa nước có dung tích rất lớn do Lệ Nam Hành tự chế ra. Mỗi ngày dùng hai thùng là đã đủ để họ nấu cơm rửa bát và tắm rửa buổi tối. Chẳng qua lúc dẫn nước về thì có hơi phiền, tất nhiên mấy chuyện tốn sức này đều bị Lệ Nam Hành giành làm hết.
"Em vẫn chưa nghĩ đến việc này." Lúc nói chuyện Phong Lăng lại vô thức đưa tay lên đặt trên bụng mình, nhớ lúc trước khi Quý Noãn mang thai cũng theo bản năng bảo vệ bụng mình trước tiên, thì ra đó chính là cảm giác này. Bây giờ còn chưa xác định được rốt cuộc có mang thai hay không, vậy mà cô đã hành động vô thức như thế này rồi.
Vậy trước đây khi Quý Noãn tỉnh lại ở bệnh viện, phát hiện con mình đã không còn, không biết rốt cuộc cô ấy đã sống qua mấy tháng đau khổ kia, nhất là khi đó anh Mặc còn chưa tỉnh lại như thế nào nữa.
Phải đau đớn và khổ sở đến nhường nào.
"Trước đây chưa từng nghĩ đến, vậy bây giờ em có thể thử nghiêm túc suy nghĩ xem." Lệ Nam Hành đi ngang qua giường thuận tay nhéo cằm cô một cái, rồi mới đi xách nước. Mấy tháng trôi qua, cậu chủ của nhà họ Lệ đã hình thành các thói quen từ yêu thương đến chăm sóc cô, luôn cố gắng để cô bớt việc vặt, những việc anh có thể làm đều bị anh giành làm hết, khiến Phong Lăng được anh chăm sóc thành quen, ngay cả nước tắm cũng không cần cô chuẩn bị nữa.
Đến khi Lệ Nam Hành xách đủ nước về, ra hiệu cô có thể đi tắm rồi, Phong Lăng mới đi đến vừa tắm vừa cúi đầu nhìn chiếc bụng bằng phẳng quả mình.
Cảm giác làm mẹ sẽ như thế nào đây?
Cô chợt nhớ đến lần trước uống cà phê với Tần Thu, bà ngồi ở trước mặt cô, ánh mắt luôn dán chặt vào người cô, đó là ánh mắt dè dặt, ấm áp nhưng xoắn xuýt chẳng dám lại gần.