Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện

Chương 246



Chương 246 NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (246)
Bên kia là cảnh tượng hai bà cháu đầy xúc động, còn bên này lại là tình cảnh nước sôi lửa bỏng.

Phong Lăng dồn hết sự chú ý của những người đó lên mình, bỗng nhiên nhìn thấy Kiều Phỉ vừa mới cứu Phong Minh Châu ở bên kia, cô tính ném súng trong túi cho anh ta nhưng từ xa trông thấy anh ta đã cướp được súng, thế nên cô không hành động nữa mà cũng chẳng có ý muốn giao tiếp với Kiều Phỉ.

Hai người xuyên qua giữa đám người vô cùng ăn ý.

Ở đây đã có mấy người sắp chết vì bị cắt cổ, những người khác vì tình hình hỗn loạn mà không ngừng chạy trốn khắp nơi, có người nhanh chân đã chạy ra ngoài báo cảnh sát.

Cho dù là cảnh sát thì trong tình huống này cũng không có cách nào quản được đám người xã hội đen. Nhưng phần lớn những người có mặt ở đây ngày hôm nay đều là nhân vật có danh tiếng ở Los Angeles, bọn họ không muốn quản cũng phải quản, bằng không sau này lỡ những người này đi tìm cảnh sát gây phiền phức thì lúc đó sẽ phiền phức hơn nữa.

Dù chỉ là qua đây rồi làm qua loa cho xong chuyện thì cảnh sát cũng phải đến.

Phong Lăng vẫn đang kiềm chế suy nghĩ muốn nổ súng, trường hợp như vậy không thể có quá nhiều thương vong, bằng không chắc chắn sẽ bị lên bản tin. Chuyện này không có lợi cho bên nào cả, nhất là thân phận của cô và Kiều Phỉ ở căn cứ XI sẽ bị điều tra ra. Vốn dĩ căn cứ XI vừa mới phải trải qua một trận phong ba vì mình, Phong Lăng không thể tùy tiện hành động khiến căn cứ XI lại bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió nữa.

Cô nhún người nhảy lên chiếc bàn chuẩn bị trưng bày tháp rượu rồi mượn độ cao của nó để nhảy thẳng lên tầng hai. Lúc tất cả mọi người đều kinh ngạc không biết cô gái vừa rồi là ai thì cảnh sát đã xông vào.

Kiều Phỉ là người phản ứng nhanh nhất. Thời điểm đám người kia dồn hết sự chú ý về phía tay vịn tầng hai, anh ta đưa tay tóm lấy kẻ cầm đầu ban nãy, đạp một phát khiến hắn bẹp dí trên mặt đất.

Cảnh tượng mà cảnh sát nhìn thấy lúc xông vào chính là như thế này, phía dưới là một đám hỗn loạn.

Ba Kiều, mẹ Kiều hơi nghi hoặc nhìn về phía tầng hai.

Họ không hề ngạc nhiên về bản lĩnh của con trai mình vì Kiều Phỉ vốn xuất thân từ căn cứ XI, còn cô gái vừa rồi không để lộ mặt, tốc độ lại rất nhanh khiến người ta không trông thấy rõ mặt.

Nhưng nếu như họ không nhớ lầm thì bộ quần áo thể thao đó...

Là cô bạn gái mà Kiều Phỉ giới thiệu?

Chuyện... Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao lại xuất hiện cô gái có thân thủ lợi hại như vậy?
Ở chỗ quẹo tầng hai, Phong Lăng nhanh chóng trốn vào một gian phòng trống bên cạnh, sau khi thu tay lại, cúi đầu xuống mới nhìn thấy ống tay áo của mình bị dính ít máu, bẩn mất rồi.

Nhưng mà ở bên trong cô mặc rất ít, không thể cởi áo khoác ra được.

Nhìn vết máu bẩn trên ống tay áo, Phong Lăng không hề hài lòng với tốc độ ra tay hiện tại của mình.

Quả nhiên vừa rồi lúc đang đánh nhau cô cảm thấy cánh tay hơi tê dại, động tác cũng vì thế mà chậm lại một giây, nếu không thì tốc độ thật sự có thể nhanh hơn, cũng sẽ không bị dính máu.

Thấy khách mời ở dưới tầng một tạm thời sẽ không sao vì có lực lượng cảnh sát nhúng tay vào, Phong Lăng từ trước đến nay vốn lười quản việc không đâu chỉ đứng dựa vào cửa của căn phòng nhỏ, sau khi lẳng lặng quan sát một lúc, cô mới xắn phần ống tay áo dính máu vào bên trong. Sau khi che giấu vết máu, cô xoay người đi về phía ban công tầng hai rồi rời đi từ cửa sau.

Trước khi đi, cô nhắn tin cho Kiều Phỉ: “Đi trước đây.”

Với tình huống như bây giờ, Kiều Phỉ chắc chắn sẽ không để cô tùy tiện xuất hiện nữa. Dù sao từ sau khi chuyện ở quân khu xảy ra, Phong Lăng đã bị rất nhiều người để ý, nếu chuyện cô là phụ nữ bị đưa ra ánh sáng thì sự việc thật sự sẽ gây ồn ào lớn.

Cô không muốn xuất hiện nữa.

Kiều Phỉ đương nhiên cũng sẽ không để cô tùy tiện xuất hiện.

Rời đi như bây giờ là cách tốt nhất.

Sau khi vẫy được một chiếc taxi, Phong Lăng ngồi ở trong xe, liếc mắt nhìn giờ rồi bỏ di động vào trong túi áo, ngón tay lại một lần nữa đụng phải chiếc vòng ngọc lạnh như băng kia, cô lấy vòng ngọc ra đặt ở trong tay rồi nhìn hồi lâu.

Về đến chỗ gần khu chung cư mà cô đang ở tạm, Phong Lăng mới nghe thấy tiếng tin nhắn, cầm lên thấy Kiều Phỉ trả lời: “Yên tâm trở về đi! Có tôi ở đây, bọn họ không tạo nổi sóng gió gì đâu. Hôm nay phải cảm ơn cô rồi.”

Sau khi xem xong, Phong Lăng bỏ lại di động vào túi, đi thẳng về phía cửa chính trước khu chung cư.

Mới vừa bước vào, cô đột nhiên đã bị tiếng xe lao nhanh qua phía sau lưng làm cho giật mình, Phong Lăng ngoái đầu nhìn lại theo bản năng thì bất ngờ trông thấy xe của Lệ Nam Hành chạy qua phía sau mình, lúc cách cô chỉ còn nửa mét, thân xe mang theo vận tốc gió khiến vạt áo khoác thể thao của cô tung lên vài lần.

Tiếp đó, chiếc Hummer đen cao lớn nhanh chóng đỗ ở bãi đậu xe trong khuôn viên cách đó không xa. Người đàn ông xuống xe, đóng cửa xe lại, mặt không biểu cảm đi về phía cô.

Vừa nhìn thấy vẻ mặt này của đối phương, Phong Lăng có dự cảm, hình như anh đã biết chuyện gì đó.

Rõ ràng, đáng lẽ anh phải ở căn cứ, sao anh lại đột nhiên trở về chung cư.

"Lão đại." Đối diện với người đàn ông đang đi tới trước mặt, Phong Lăng vô thức đứng thẳng người trước mặt anh.

Sắc mặt Lệ Nam Hành không thay đổi, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn từ đầu đến chân cô: "Em đã đi đâu?"

"Ở nhà một mình thấy chán quá nên tôi ra ngoài đi loanh quanh."

"Chỉ là đi loanh quanh ư?"
"Vâng."

Nhìn ánh mắt bình tĩnh như thường ngày của Phong Lăng, đầu lông mày nghiêm nghị của Lệ Nam Hành hơi nhíu lại: "Ở nhà một mình thấy chán?”

"Nhiều năm nay, thời gian ở trong căn cứ được xếp kín, đột nhiên nhịp sống chậm lại khiến tôi thật sự không quen lắm nhưng tôi sẽ cố gắng thích ứng. Lão đại, nếu có việc thì anh không cần trở về với tôi đâu."

"Đúng là tôi có việc phải làm, dự tính sớm nhất cũng phải ngày mai mới về." Người đàn ông cúi xuống nhìn cô, ánh mắt đảo qua một lượt, nhìn về phía vệt máu trên vùng da trắng nõn giữa cổ và tai của cô gái đối diện, anh đưa tay quệt một cái, quả nhiên là một giọt máu đã khô.

Người đàn ông bình tĩnh thu tay về: "Ra ngoài dạo loanh quanh, yên bình chứ? Không có bất cứ chuyện gì xảy ra?"

"Vâng..."

Lệ Nam Hành lạnh lùng nhếch môi: "Cô bé đã học được cách nói dối rồi?"

Phong Lăng: "..."
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Thấy thật sự không giấu giếm được, cô suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Xin lỗi, Lệ lão đại! Tôi ra ngoài giúp bạn một chuyến, thấy có người bị bắt làm con tin nên cũng chỉ tiện tay giúp đỡ thôi. Nhưng chắc sẽ không có ai có thể nhận ra tôi là người của căn cứ XI, tôi cũng không mặc đồng phục chiến đấu của căn cứ XI, sẽ không gây rắc rối cho căn cứ đâu."

"Tôi bảo em gây rắc rối bao giờ?"

Phong Lăng không biết tại sao người đàn ông này lại giận dữ trở về, giống như ăn phải thuốc nổ vậy. Cô đột nhiên không trả lời lại được, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.

Lệ Nam Hành lạnh lùng nhướng mày, cầm di động lên, mở một phần mềm thông tin nào đó ra, phóng to một tấm ảnh bên trong rồi giơ ra trước mặt cô: "Hôm nay, giới Hoa Kiều ở Los Angeles tụ tập, con trai nhà họ Kiều đưa bạn gái tới gặp ba mẹ. Loại tin tức báo chí thường thấy trong giới Hoa Kiều này luôn có ảnh đăng lên chỉ trong một giờ, em còn nói với tôi em chỉ giúp đỡ bạn bè thôi ư?"

Vừa nhìn thấy tấm ảnh kia, trong nháy mắt khóe miệng Phong Lăng khẽ giật giật.

Tại sao cô lại không chú ý tới lúc đó ở bên cạnh còn có truyền thông cơ chứ?