Chương 249 NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (249) Cửa sổ xe hạ xuống, Kiều Phỉ liếc nhìn cô một cái: "Lên xe."
Phong Lăng nhìn thấy men say trong mắt anh ta, lập tức nhíu mày lại: "Anh uống say xong là thích chạy đến đây tìm tôi à?"
"Lái xe đi ngang qua, biết cô ở đây nên không kiềm chế được, vốn chỉ muốn ở dưới này nhìn cô thôi, đợi đèn trong phòng cô tắt thì tôi sẽ đi."
"Rồi sao nữa? Sao anh vẫn gọi điện thoại tới?"
"Chắc tại uống say, không đủ tỉnh táo, không đủ kiềm chế." Kiều Phỉ nở nụ cười với vẻ tự giễu: "Nhất định phải đứng bên ngoài nói chuyện như vậy sao? Trong xe tôi có rượu, cùng uống vài chai nhé?"
"Tôi không uống." Phong Lăng không hề tỏ ra thỏa hiệp chút nào: "Anh về đi, đáng lẽ tôi không nên xuống đây, nhưng thấy anh mãi chưa đi, nên tôi mới xuống xem sao. Anh Kiều, anh rất hiểu tính của tôi, anh thật sự không cần phải đặt tâm tư vào tôi như vậy."
Kiều Phỉ lặng yên một chút rồi đột nhiên nở nụ cười: "Xem ra cô đều biết cả."
Phong Lăng không nói gì.
Trước đây không biết, trước đây không hiểu.
Nhưng đến bây giờ cô cũng nên nhìn ra được rồi.
Mặc dù cô không nên xuống gặp anh ta, nhưng dù sao người ta cũng đã ở đây rồi, hơn nữa cũng là tới vì cô, về tình về lý cũng nên qua đây xem sao.
Từ trước tới nay, trong lòng cô đều có một cán cân rất chuẩn, chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm cô đều hiểu rõ.
"Biết thì biết vậy, tôi cũng chưa bao giờ giấu giếm chút tâm tư này của mình. Trước kia ở trong căn cứ, vì cô không muốn bị người khác phát hiện ra thân phận cho nên tôi cũng không nói thêm gì. Thực ra, từ đầu tôi đã hiểu rất nhiều chuyện giữa cô và Lệ Nam Hành, tôi đều không thể chen vào được. Mặc dù tôi đã từng cố gắng, thế nhưng dường như đây không phải là chuyện cố gắng là có thể làm được. Trái tim của cô đã sớm là của anh ta rồi, đúng không?" Kiều Phỉ tựa vào lưng ghế lái, cứ như vậy nghiêng đầu nhìn cô: "Tránh né tôi, cũng là vì cô không muốn bị anh ta hiểu lầm."
Phong Lăng giống như là bị nói trúng tim đen, không nói gì cả.
"Lên xe ngồi một lúc nhé? Ở bên ngoài bị gió thổi thích lắm à? Tôi sẽ không làm gì cô đâu. Bây giờ tôi say thành thế này rồi, nếu như cô ra tay, chắc chắn tôi có thể bị cô đánh gục, sợ gì chứ?" Kiều Phỉ cười rồi liếc nhìn cô.
Phong Lăng nhướng mày nhìn anh: “Không việc gì để tôi phải lên xe của anh.” "Trò chuyện một chút đi, dù sao cũng đã quen biết nhau trong căn cứ nhiều năm như vậy, dù sao tôi cũng là người đầu tiên phát hiện ra bí mật của cô."
Lúc này, Phong Lăng không nói thêm gì nữa, sau khi do dự vài giây thì lên xe.
Sau khi ngồi vào trong xe, Kiều Phỉ lấy một chai rượu từ phía sau đưa cho cô. Phong Lăng nhận lấy, nhưng cô cũng chỉ bỏ qua một bên, không mở ra uống.
Anh ta cũng không ép buộc, chỉ nở nụ cười giống như tự giễu, rồi mở một chai ra uống.
Thấy Kiều Phỉ uống nhanh như vậy, Phong Lăng lặng yên một hồi rồi nói: "Sau khi rời khỏi căn cứ XI, hình như anh không được vui lắm."
"Đúng vậy, tôi không vui." Kiều Phỉ để chai rượu xuống, nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, nở nụ cười: "Một nơi là tự do tự tại, một nơi kề kề áp lực, làm sao có thể vui được?"
Phong Lăng không có nhà, không có cha mẹ, cô không thể hiểu được những áp lực bên ngoài căn cứ. Cô không giỏi đánh giá những chuyện mà bản thân không hiểu, thấy tâm trạng anh ta không tốt, cô cũng chỉ có thể yên lặng ngồi cạnh.
"Biết tôi thích điểm gì ở cô không?" Kiều Phỉ để chai rượu xuống, mở to đôi mắt ngà ngà say quay đầu nhìn về phía cô: "Chính là thích cá tính chuyện không nên hỏi sẽ không hỏi, sẽ không nói nhiều, cũng sẽ không giải thích nhiều của cô. Thật ra ban đầu, cô là một người rất nhiệt tình, nhưng thời gian và những việc từng trải lại từ từ mài giũa cô thành một người thoạt nhìn rất lạnh lùng, tránh xa người khác ngàn dặm. Chỉ có người hiểu cô mới biết, thật ra cô không hề lạnh lùng, chỉ là trong lòng cô có một giới hạn, rất biết cách cư xử cho hợp lẽ, sức hút nhân cách có lúc thật sự rất quan trọng, bất kể cô là nam hay nữ thì đều hấp dẫn người khác."
Phong Lăng khẽ cong môi: "Cảm ơn đã khen."
Kiều Phỉ nhíu mày: "Cô không có gì muốn nói với tôi à?"
Sau khi yên lặng một lúc, Phong Lăng mới nói: "Anh Kiều, chuyện tình cảm tôi không hiểu rõ lắm nhưng tôi hiểu suy nghĩ của anh đối với tôi, có điều tôi biết rõ rằng mình không có suy nghĩ như vậy với anh."
Kiều Phỉ thở một hơi thật dài, cả người giống như không còn sức lực dựa vào lưng ghế, nở nụ cười một cách tự giễu: "Ừ, tôi biết."
"Vậy nên anh về sớm một chút đi." Phong Lăng cầm điện thoại lên: "Anh không tỉnh táo lắm, để tôi giúp anh gọi một người lái xe hộ tới đây."
Kiều Phỉ nhắm mắt lại, không ngăn cản cô.
Sau khi hẹn được một người lái xe hộ, gọi điện thoại báo vị trí xong, Phong Lăng liền bỏ điện thoại di động xuống.
Cô lại nhìn chai rượu mà mình vẫn chưa uống kia, không nói gì thêm nữa, đẩy cửa xe ra rồi bước xuống.
Thấy cô xuống xe như vậy, người đến thì cũng đã đến rồi, nhưng chỉ từ chối, là thái độ mà ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho anh ta.
Kiều Phỉ tưởng rằng mình có thể nghĩ thoáng, nhưng anh ta lại không từ bỏ được, cho dù là vì cái thân phận đã rời khỏi căn cứ XI này, thật sự không thể có thêm nhiều cơ hội gặp cô, nhưng chung quy anh ta vẫn không cam lòng.
Khi thấy cô định rời đi, người đàn ông trong xe chợt đẩy cửa xe ra rồi đi xuống, bước nhanh đuổi theo, kéo lấy cổ tay cô rồi mạnh mẽ xoay cả người cô lại. Lúc nghe thấy tiếng Kiều Phỉ đi tới gần, Phong Lăng đang định quay đầu lại theo bản năng, kết quả trong giây phút quay lại cả người suýt chút nữa va vào ngực anh ta. Phong Lăng hơi lảo đảo rồi vội vàng lùi về phía sau, nhưng Kiều Phỉ lại ôm lấy cô, ghì chặt cô vào lòng, kê cằm lên cổ cô, dùng sức ôm chặt lấy: "Phong Lăng."
Trong nháy mắt, cả người Phong Lăng cứng đờ, theo bản năng cô cảm thấy người như mọc đầy gai ốc, vội vàng đẩy Kiều Phỉ ra, nhưng anh ta lại ôm cô thật chặt: "Phong Lăng, suy nghĩ về tôi một chút được không? Tôi có thể cho em tất cả những gì em muốn: tự do, hạnh phúc, tất cả mọi thứ tôi đều có thể. Chúng ta cũng từng chung sống ở căn cứ XI, thậm chí thời gian tôi tiếp xúc với em còn lâu hơn Lệ lão đại. Tôi cũng hiểu rõ về em, cho tôi một cơ hội, cân nhắc về tôi một chút, đừng thẳng thắn như vậy!"
"Anh Kiều!" Phong Lăng nhíu mày, gắng sức đẩy anh ta ra: "Kiều Phỉ, anh buông ra đi!"
Phong Lăng tức giận đẩy mạnh anh ta ra rồi giơ chân lên định đạp anh ta, nhưng Kiều Phỉ lại chịu đau đớn cố gắng ôm chặt lấy cô lần nữa: "Phong Lăng..."
"Anh buông ra cho tôi!"
"Phong Lăng, tôi không muốn buông."
"Buông ra."
Bỗng nhiên, một sự ớn lạnh từ nơi nào đó truyền đến. Phong Lăng vẫn chưa thể đẩy người ra thì đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, cô chợt liếc mắt qua, trông thấy chiếc Hummer màu đen cao lớn chẳng biết đã tới từ lúc nào. Nó dừng lại ở chỗ cách cô và Kiều Phỉ năm mét, cửa sổ xe không hạ xuống mà chỉ đậu ở chỗ đó.
Vẻ mặt Phong Lăng cứng đờ, vội vàng ra sức đẩy Kiều Phỉ ra. Mùi rượu khắp người Kiều Phỉ cũng chứng minh bây giờ anh ta không tỉnh táo, Phong Lăng hung hăng đạp vào chân anh ta một cái: "Anh buông ra cho tôi!" Nguồn : we btruy en onlin ez.com Lúc cô vừa dứt lời, tiếng cửa xe cách đó năm mét đóng sầm lại khiến sống lưng cô càng thêm lạnh, trong chớp mắt cô nhìn thấy một người đàn ông nghiêm nghị, rắn rỏi đi tới!