Chương 263 NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (263) Một cơn gió lạnh thổi qua trong mưa tuyết, Phong Lăng không hề nhận ra bản thân đang run rẩy.
Đôi chân vốn đã không còn sức lực của Phong Lăng đã sắp mất đi cảm giác, nhưng trận mưa có lẫn tuyết này ngày một lớn hơn, sấm chớp rền vang hệt như mùa hè, dù trời rõ ràng đã vào đông.
Chỉ có tuyết thôi còn đỡ nhưng giờ lại có thêm cả mưa nên quần áo của Phong Lăng ướt sũng, tuyết lạnh buốt thấm vào trong. Thể lực của Phong Lăng không thể gắng gượng được nữa, nhìn mây đen trên trời, cô ngẩng mặt lên, mặc cho mưa tuyết lạnh lẽo rơi xuống mặt mình.
Gương mặt vốn tái nhợt giờ lại càng thêm xanh xao hơn, Phong Lăng đã đi lâu như vậy nhưng nơi đây hoàn toàn không có một chiếc xe nào đi qua, dường như con đường này có thể đi đến điểm cuối của sinh mạng.
Nhưng chết thì có gì đáng sợ?
Phong Lăng chẳng có gì bận lòng.
Bước chân của Phong Lăng dần trở nên loạng choạng, cảnh tượng trước mắt cũng dần trở nên mơ hồ…
Đến khi đôi chân cô đã hoàn toàn mất đi cảm giác, đúng lúc phía trước con đường ngoại ô có một chỗ xuống dốc. Hai chiếc vali trong tay cô chợt lăn xuống dưới, Phong Lăng hơi hoảng hốt, định cúi người xuống kéo chúng lại nhưng kết quả lại ngã nhào xuống mặt đất lạnh băng, lăn vài vòng xuống dưới, cuối cùng cô ngã bên đường, nằm yên bất động.
…
Căn cứ XI.
Đám A K đứng rất lâu trước cánh cổng, trông thấy sự biến chuyển của thời tiết, họ càng lo lắng cho tình trạng của Phong Lăng hơn. Họ vốn định lái xe đưa cô ra ngoài, chí ít cũng đưa cô đến một nơi an toàn, nhưng lúc họ định lái xe đi, cánh cổng lớn đã bị mấy người khác đóng lại.
“Ông cụ Lệ đã có lệnh, hôm nay, ngoài một mình Phong Lăng được rời khỏi căn cứ ra, những thành viên còn lại, không một ai được phép ra ngoài, bằng không tự gánh hậu quả.”
A K nắm chặt vô lăng, hận không thể lái xe đâm mấy người đứng trước cổng.
Nhưng nguồn gốc của vấn đề là ở ông cụ Lệ, nếu không có lời nói của ông ấy, sẽ không ai có gan dám ở đây chặn đường.
“Quá quắt!” Tan Bàn ngồi ở hàng ghế sau, đôi mắt đã đỏ lên: “Thời tiết thế này bảo một mình Phong Lăng phải đi thế nào?”
Mấy người ngồi trên xe đều lặng im không lên tiếng. Vài phút sau, bọn họ quyết định xuống xe, đội mưa tuyết rồi bước nhanh xông về phía trước cửa trụ sở căn cứ. Thấy cánh cửa đã đóng chặt, họ đồng loạt đứng thành một hàng, mắt nhìn về phía trước cửa, đứng yên bất động.
Trong trụ sở của căn cứ.
Mấy ông lão đang xem video giám sát đội bắn tỉa trên sân huấn luyện mấy ngày gần đây, quan sát trạng thái lúc Phong Lăng ở cùng với các thành viên khác, chưa xem được bao nhiêu lâu, đột nhiên có người bước vào nói: “Thưa ông Lệ, bốn thành viên của đội bắn tỉa còn có thành viên của đội Một và những người thường ngày có quan hệ khá tốt với Phong Lăng ở trong căn cứ đang đội mưa đứng ở bên ngoài, không biết họ đang muốn làm gì.”
Mấy ông cụ lập tức liếc nhìn ra ngoài phía cửa sổ, quả nhiên trông thấy đám thành viên chính trực đó đang đứng bên ngoài, xếp thành một hàng nghiêm chỉnh, đứng im không nhúc nhích dưới cơn mưa buốt lạnh.
Ánh mắt của Lệ Quân Diên lạnh lùng: “Muốn làm gì đây? Mười mấy con người đứng bên ngoài là đang uy hiếp chúng ta hay sao? Một cô gái phá hoại quy chuẩn của căn cứ có thể có mê lực lớn đến vậy?”
A Phong được nhà họ Lệ cử đến căn cứ đã lâu là cấp quản lý trong trụ sở của căn cứ, nghe thấy câu nói này, liền đi đến trước cửa sổ rồi liếc nhìn, sau đó lặng lẽ ngoảnh đầu lại nhìn về phía mấy ông lão vẫn đang tức giận vì chuyện này.
“Thật ra.” A Phong nói: “Nếu như bỏ qua vấn đề giới tính của Phong Lăng, cô ấy thật sự là một thành viên vô cùng xuất sắc của căn cứ, tác phong hàng ngày quả thật cũng không giống như những gì chúng ta đã thấy ngày hôm nay. Tửu lượng của cô ấy không tốt, vì vậy rất ít khi uống rượu, dù thi thoảng có tụ tập với đám bạn bè trong căn cứ, cùng lắm cô ấy cũng không uống quá hai ly, tính tự giác rất tốt… Chỉ đáng tiếc lại là một cô gái…”
Sau khi nói xong mấy câu này, đột nhiên A Phong nhìn thấy vẻ mặt không vui của ông cụ Lệ, trong phút chốc anh ta đã sửa lại nửa câu sau, sau đó thở dài một hơi: “Chuyện này cũng không có cách nào khác, dù gì cô ấy cũng đã vi phạm quy tắc cơ bản nhất trong căn cứ, đặc biệt là giữa cô ấy và Lệ lão đại còn…”
Ông cụ Lệ chợt chống mạnh cây gậy ba toong xuống đất, nhìn về phía A Phong với đôi mắt lạnh lùng: “Vậy mới nói các cậu đã sớm nhìn ra là Nam Hành có quan hệ không trong sáng với cô gái này ở trong căn cứ, sao cậu không sớm báo chuyện này cho tôi biết? Nếu không nhờ Minh Châu phát hiện ra điểm bất thường, chắc chúng ta vẫn chẳng hề hay biết gì. Nếu không phải nhân lúc Nam Hành đang trông coi từ đường không thể ra ngoài thì chắc đến chúng ta cũng không thể đuổi cô gái tên là Phong Lăng này đi được!”
A Phong ngập ngừng: “Lúc trước chúng tôi thật sự không biết Phong Lăng là con gái, chỉ tưởng cô ấy là một cậu thiếu niên trông khá xinh xẻo thôi. Hơn nữa trước giờ, các mục sát hạch của cô ấy đều rất xuất sắc, thân thủ lại nhanh nhẹn, rất nhiều cậu trai chính hiệu còn đánh không lại cô ấy, điều này càng khiến người ta không thể nghi ngờ. Vả lại, ở trong đội bắn tỉa, cô ấy có mối quan hệ khá thân thiết với Lệ lão đại. Ban đầu đúng là mọi người không hề nghĩ ngợi gì, chỉ có điều về sau mới lờ mờ thấy quả thực Lệ lão đại vô cùng quan tâm cô ấy, kết hợp với hôm nay đã biết được chân tướng, nên tôi mới nói như vậy, nhưng lúc trước tôi thật sự không phát hiện ra…”
“Được rồi, đừng cãi chày cãi cối nữa, người thì cũng đã đi rồi, các cậu cũng chỉ có thể đẩy hết trách nhiệm đi thôi.” Lệ Quân Diên lại ngoảnh sang nhìn về phía mấy người ở bên ngoài, lạnh giọng nói: “Chúng muốn đứng thì cứ để mặc chúng đứng ngoài đó, trong căn cứ nào có ai chưa từng trải qua huấn luyện trong mưa trong tuyết, đứng mấy tiếng đồng hồ cũng chẳng sao, muốn dùng cách này để uy hiếp chúng ta hay là để ra oai? Mười mấy người bọn họ tưởng đứng đó đội mưa đội tuyết mấy tiếng đồng hồ là có thể thay đổi được quy tắc điều lệ và nếp sống trong căn cứ sao? Đúng là suy nghĩ viển vông!”
A Phong trầm ngâm một lát, không nhiều lời, chỉ ngoảnh lại nói với người ở cửa: “Khuyên họ đi về đi, có đứng bao lâu cũng vô dụng thôi, tội gì phải đứng ở đây để mấy ông cụ Lệ tiếp tục tức giận vì Phong Lăng? Làm vậy chẳng tốt cho bên nào cả, mau ra bảo họ về trước đi.” “Anh Phong, vừa nãy chúng em đã đi nói rồi, nhưng bọn họ không chịu đi. Yêu cầu của họ cũng không quá đáng, chỉ hy vọng bây giờ có thể được phép lái xe ra ngoài một chuyến. Nếu em đoán không nhầm, chắc họ chỉ muốn tiễn Phong Lăng đi thôi, bây giờ thời tiết đang thế này, anh nhớ lại tình trạng ban nãy của Phong Lăng đi, cô ấy có thể đi được xa không? Cứ như vậy chắc sẽ chết người đấy.”
A Phong cau mày, ngoảnh lại đang định lên tiếng, kết quả Lệ Quân Diên đã bước đến gần, đứng bên cạnh nên đã nghe thấy cuộc hội thoại của bọn họ, ông thản nhiên nói: “Lái xe trong căn cứ đi tiễn một đứa con gái đã lừa gạt cả căn cứ bốn, năm năm trời? Để tôi xem ai dám đi!”
“Ông Lệ…”
Ông cụ Lệ lập tức liếc nhìn người đang định lên tiếng một cách thờ ơ, đối phương im miệng ngay tức khắc, không dám nói thêm dù chỉ một chữ. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m A Phong thở dài, anh ta sống ở nhà họ Lệ đã lâu, nên hiểu rất rõ sự ngoan cố trong quan niệm của mấy ông cụ Lệ này khó thuyết phục đến mức nào, cũng biết rằng điều các ông ấy để ý bây giờ không hoàn toàn vì Phong Lăng là con gái, mà là vì lúc Phong Minh Châu đi tố cáo với họ Phong Lăng có vấn đề, các ông ấy đã điều tra ra Phong Lăng từng sống rất lâu trong căn hộ của Lệ Nam Hành, đặc biệt là thường xuyên cùng ra vào buổi tối, trông có vẻ vô cùng mờ ám.
Đây mới thật sự là lý do bọn họ muốn ép buộc Phong Lăng rời khỏi căn cứ.
Nhưng chỉ đáng tiếc cho một hạt giống tốt như Phong Lăng, rõ ràng cô ấy là thành viên xuất sắc nhất trong đội bắn tỉa…