Chương 277 NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (277) Người đàn ông không lùi lại, càng không chịu buông ra mà chỉ cúi xuống nhìn cô: "Một người âm thầm bỏ đi hai năm trời, bây giờ vất vả lắm anh mới tìm được em, em nghĩ rằng anh sẽ dễ dàng buông tay thế sao?"
"Không thì sao? Anh Lệ cho rằng tôi sẽ trở về để thành kẻ đứng ngoài chen chân vào cuộc hôn nhân của anh, hay là một kẻ biết rõ mình là kẻ thứ ba vẫn còn không biết xấu hổ?" Phong Lăng vô cùng bình tĩnh nhìn anh: "Thái độ của tôi rất hòa nhã, thời gian đã qua lâu như vậy rồi, tôi cũng không có bất kỳ lời oán thán và yêu cầu chịu trách nhiệm nào từ anh. Tôi đã không quấn lấy thì thôi, anh lại dây dưa gì chứ?"
Lệ Nam Hành càng ngày càng siết chặt vai cô: "Em có nhớ anh từng bảo em đợi anh ba năm không?"
Phong Lăng như thể nghe được truyện cười gì đó, khuôn mặt vốn không có biểu cảm gì đột nhiên hiện lên nụ cười khẩy đầy vẻ chế giễu. Cô giãy khỏi cánh tay anh, vừa lấy chìa khoá mở cửa vừa đưa lưng về phía anh thản nhiên nói: "Chuyện không nên nhớ tôi đều không nhớ, mời anh về cho."
"Phong Lăng, hãy cho anh một cơ hội giải thích, có một số việc chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, cũng là trách nhiệm, anh..."
Cửa phòng được mở ra, Phong Lăng vừa mở cửa vừa quay đầu nhìn về phía anh: "Tôi biết có rất nhiều chuyện không phải chỉ vài câu giải thích là có thể nói rõ. Nếu như có thể giải thích thì hai năm trước trước khi kết hôn anh đã giải thích với tôi rồi. Bây giờ muốn nói gì cũng đều không còn cần thiết nữa. Tôi đã từ bỏ rồi, không có gì để nói cả."
Dứt lời, Phong Lăng đi thẳng vào cửa.
Cửa phòng bỗng gặp phải lực cản, cô đảo mắt nhìn cánh tay đang chống trên ván cửa của người đàn ông, chỉ lạnh nhạt nhìn một cái rồi buông tay, quay người lại nhìn anh: "Muốn vào trong phải không? Lệ Nam Hành anh đã từng như thế này, nói muốn xông vào thế giới của tôi thì nhất định phải xông được vào, bất kể tôi dựng lên bao nhiêu phòng tuyến thì cũng bị anh đập tan hết lần này đến lần khác, cuối cùng thì sao? Anh có được cái mình muốn, cuối cùng phủi mông rời đi. Giờ thì sao, anh muốn vào à? Hình như đúng là tôi không cản được anh thật, anh muốn làm gì đây?”
Cô gái trẻ tóc ngắn trước mặt đã không còn dáng vẻ thiếu nữ trước đây nữa, mà đan xen vào đó là cảm giác giữa một cô gái và một người phụ nữ trưởng thành. Ánh mắt còn lạnh lùng hơn lúc ở căn cứ XI khi xưa. Trong cái vẻ lạnh lùng ấy có thêm rất nhiều sự từng trải và kiên định anh chưa từng được biết tới, thậm chí còn cả vẻ thản nhiên mà anh không hề muốn thấy.
Tức giận và ghen tị mới là yêu thương sâu sắc, sợ rằng ngay cả hận thù và oán trách cũng đều là biểu hiện của việc đã từng yêu.
Thế nhưng trong mắt cô lại chẳng có gì cả.
Hờ hững đến mức còn không tìm được cả dấu vết mà anh đã từng tồn tại.
Cánh tay đang chống trên cửa của Lệ Nam Hành chầm chậm buông xuống, sau khi nhìn cô hồi lâu, anh nói bằng giọng khàn khàn: "Nghỉ sớm đi.”
Phong Lăng không trả lời, không có biểu cảm dư thừa nào mà đóng sầm cửa lại, sau đó khóa trái cửa từ bên trong, hoàn toàn ngăn cách tầm nhìn của người đàn ông đứng ở bên ngoài.
Bình thường căn phòng này rất yên tĩnh, nhưng dường như tối nay vì sự náo nhiệt ở bên ngoài mà vắng lặng hơn.
Yên tĩnh tới mức không giống bình thường.
Phong Lăng đứng bên trong cửa, không hề liếc mắt nhìn cánh cửa đóng chặt phía sau.
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Không khí sau ngày lễ vẫn tiếp tục kéo dài. Vén rèm cửa lên là có thể thấy băng tuyết ngập trời và rất nhiều đôi tình nhân dậy sớm cùng mặc quần áo thật dày chạy bộ buổi sáng ở bên ngoài.
Đêm qua đèn trên cây thông Noel đã được tắt đi, thế nhưng đồ trang trí vẫn lấp lánh đủ loại màu sắc chói mắt dưới nắng sớm. Buổi sáng Phong Lăng không có chuyện gì cần phải làm, chương trình giảng dạy phần lớn đều bắt đầu sau mười giờ sáng hoặc là sau một giờ chiều.
Cô tự chiên cho mình một quả trứng gà, lại nướng thêm hai miếng bánh mì, tùy tiện quết chút mứt hoa quả vị việt quất, thả một lá rau và một lát chân giò hun khói vào, rồi cắt thành sandwich để ăn.
Sau khi ăn xong, cô mặc áo khoác vào chuẩn bị đi ra ngoài chạy hai vòng. Mặc dù đã rời khỏi căn cứ từ lâu, không cần phải huấn luyện mỗi ngày nhưng Phong Lăng đã sớm hình thành thói quen sinh hoạt, mỗi ngày lúc lên lớp dạy học viên vài động tác, lượng vận động đó căn bản là không đủ, cô phải chạy hai, ba kilomet mỗi sáng sớm mới thấy thoải mái.
Mở cửa, Phong Lăng đang muốn bước ra thì trông thấy một bóng người đang đứng thẳng trước cửa sổ cạnh hành lang. Phong Lăng ngước mắt lên liền thấy Lệ Nam Hành đứng ở nơi đó, quay lưng lại với nắng sớm ngoài cửa sổ.
Cô ngẩn ra, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay rồi lại nhìn về phía người đàn ông.
Nghe thấy tiếng cửa, Lệ Nam Hành ngẩng lên nhìn cô: "Ngủ ngon không?"
Thấy người đàn ông vẫn mặc bộ quần áo tối qua, lại ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng, cô đảo mắt quả nhiên trông thấy vài đầu mẩu thuốc lá trên thùng hút thuốc bên cạnh thang máy.
"Anh ở đây cả tối hôm qua?" Cô quay lại nhìn về phía anh.
Lúc này người đàn ông đang đưa lưng về phía nắng sớm ngoài cửa sổ, nhìn cô, không thừa nhận mà cũng chẳng phủ nhận, chỉ nói: "Ít nhất tối hôm qua anh không quấy rầy em nghỉ ngơi."
Phong Lăng im lặng nhìn anh, ánh mắt vẫn lạnh lùng: "Vậy nên anh đứng nhả khói trước cửa nhà tôi?"
Vầng trán lạnh lùng của Lệ Nam Hành khẽ nhíu lại, anh ngước mắt nhìn điều hòa không khí và đường thải khói trên hành lang: "Anh thấy bên cạnh cầu thang an toàn có ghi mấy chữ “Khu vực hút thuốc”, hơn nữa, hiệu quả ngăn cách của cửa phòng em rất tốt, khói thuốc hẳn là không ảnh hưởng được tới em."
Phong Lăng thật sự khâm phục sát đất hành vi không biết xấu hổ trước sau như một của Lệ Nam Hành, cô nắm chặt quả đấm cửa: "Canh trước cửa nhà tôi làm gì? Tôi phải ra ngoài đi làm, không có thời gian đối phó với anh. Không phải tối hôm qua đã bảo anh đi rồi sao?"
"Anh có nói là anh sẽ đi à?”
Phong Lăng nhíu mày: "Thế rồi sao? Tôi cũng không muốn nói chuyện với anh, tối hôm qua tôi đã nói hết những gì cần nói rồi. Tôi nói lại lần nữa, tôi đã từ bỏ rồi, không muốn nhắc lại bất cứ chuyện gì liên quan tới quá khứ nữa, bây giờ tôi phải đi làm."
Lệ Nam Hành đút một tay trong túi quần, cúi đầu nhếch miệng nở nụ cười, sau đó lại nhướng mày, đảo mắt nhìn cô: "Bây giờ anh cũng không muốn nói gì cả, em cứ việc đi làm, anh không quấy rầy em."
"Thế anh đi đi."
"Anh đi đâu chứ?"
"Trở về khách sạn, trở về Los Angeles, về xe, hoặc là trở về tất cả mọi nơi thuộc về anh, muốn đi đâu thì đi, không liên quan đến tôi."
"Ai nói cho em biết anh ở khách sạn?"
“…”
"Anh lái xe tới đây, mấy ngày nay đều ở trong xe, ăn không ngon ngủ không yên. Sau khi nhìn thấy em lại bị cái miệng này của em chém ngàn vạn nhát đao một lúc, hiện tại tâm trạng của anh đang rất tệ." Người đàn ông nhìn cô, lại tỏ thái độ đương nhiên: "Tối hôm qua đứng ngoài cửa nhà em suốt đêm, em nên đi làm thì đi làm đi, anh vào trong ngủ một giấc."
Phong Lăng: "???"
"Anh vào nhà tôi ngủ?"
"Có vấn đề gì à?" w●ebtruy●enonlin●e●com Phong Lăng nghi ngờ có phải người đàn ông này thật sự không biết cái gì gọi là người cần thể diện, cây cần vỏ không: "Hình như tôi không có lý do gì để chứa chấp anh cả."
"Không phải tối hôm qua em sợ anh vào trong làm gì đó với em sao? Thế nên anh mới không vào làm phiền em, bây giờ em phải ra ngoài, cho anh vào trong ngủ một lát không được à?"