Chương 303 NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (303) Lúc này, Phong Lăng mới ý thức được vừa rồi mình đã làm gì.
Cô đang nấu đồ bữa sáng trong phòng bếp nhà anh?
Còn làm suất ăn cho hai người.
Phong Lăng đặt chiếc khay trong tay xuống, quay người đi ra ngoài.
Thấy cô bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, Lệ Nam Hành nhướng mày: “Em sao đấy?”
“Anh muốn ăn thì ăn đi, tôi không đói, muộn rồi, tôi đi gọi người đến mở khóa nhà giúp đây.” Nói rồi, Phong Lăng đi thẳng ra ngoài.
“Ăn sáng đã rồi đi.”
“Tôi không ăn.”
Lệ Nam Hành không nói gì nhưng bàn tay đã giữ lấy bả vai Phong Lăng, kéo cô từ ngoài cửa bếp vào, lúc Phong Lăng mất kiên nhẫn, quay sang thì anh chỉ nói: “Ăn xong rồi đi, không cần phải vội, anh sẽ gọi người đến mở khóa, em cũng không cần phải đi xuống dưới tìm bảo vệ đâu.”
Phong Lăng nhìn chiếc điện thoại của anh để ở một chỗ cách không xa.
Hôm qua lúc ra khỏi nhà, đúng là cô cũng không mang theo điện thoại, bây giờ đi tìm bảo vệ thì cũng không biết năng suất làm việc của họ như thế nào, rốt cuộc có thể tìm được một người thợ mở khóa đáng tin hay không.
Phong Lăng nhìn đồng hồ: “Giờ này đã có thể tìm người được rồi.”
“Em ngồi xuống bàn ăn đi, anh đi gọi điện thoại.” Lệ Nam Hành vừa nói vừa vỗ vào lưng Phong Lăng: “Em cứ yên tâm ăn sáng đi, đồ mình tự tay làm sao lại không ăn, em còn làm nhiều thế này nữa, một mình anh sao ăn hết được? Anh nhớ em là một người không thích lãng phí đồ ăn, sao, hai năm sống bên ngoài quá tự do tự tại nên giàu lắm rồi à? Đồ ăn nấu xong rồi lại bỏ phí?”
Nhất thời Phong Lăng chưa hiểu được ý trong lời nói của Lệ Nam Hành, đợi đến khi cô định thần lại thì đã bị anh ấn xuống bàn. Cô nhìn mấy món ăn, rất nhanh sau đó đã được người đàn ông bưng lên bàn ăn, đó đều là những món ăn sáng do chính cô nấu. Phong Lăng im lặng, một lúc sau mới cầm thìa dĩa lên, gắp một miếng trứng rán vàng tuyệt đẹp bỏ vào chiếc đĩa trước mặt mình, ăn một miếng.
Lệ Nam Hành cầm điện thoại lên đi gọi điện, chưa đến ba phút sau, anh quay lại, kéo chiếc ghế đối diện bàn ăn ra ngồi xuống, cầm bộ đồ ăn lên, đồng thời hờ hững nói: “Anh đã liên hệ với người ta rồi, trong vòng nửa tiếng nữa họ sẽ đến, em cứ yên tâm ăn sáng trước đi.”
Phong Lăng vừa cắn miếng trứng rán, vừa nhìn mấy món ăn cạnh tay mình, chính cô cũng không ngờ vừa rồi mình lại vô tình nấu nhiều như thế này. Rõ ràng trong hai năm qua, dù đã học cách nấu nướng nhưng thật ra cô rất ít khi nấu ăn. Không ngờ một người có ác cảm với việc bếp núc như cô có một ngày lại nấu được một bữa ăn sáng với tâm trạng bình tĩnh, kiên nhẫn, hơn nữa còn rất phong phú đa dạng thế này.
Rốt cuộc lúc đó cô đang suy nghĩ điều gì vậy?
Quả thật bữa sáng này của Phong Lăng xét về hương thơm, màu sắc và mùi vị đều đủ cả, nhưng dù Lệ Nam Hành như có như không khen cô thế nào đi chăng nữa, Phong Lăng vẫn ngồi đó giả vờ không nghe thấy, cũng chẳng ngẩng đầu lên, càng không nhìn anh. Sau khi vừa ăn sáng xong chưa được mấy phút, thợ mở khóa đã đến.
Nghe nói người ta đã tới, Phong Lăng lập tức đứng dậy đi ra ngoài như được giải thoát, mở cửa ra, cô đã đi ra ngoài ngay, cũng không ngoảnh đầu lại.
Thợ mở khóa mà Lệ Nam Hành gọi cho cô là nhân viên của một công ty mở khóa có quan hệ hợp tác với Cục Cảnh sát của Boston, tốc độ của họ rất nhanh, động tác cũng rất nhuần nhuyễn. Sau khi hỏi rõ nguyên nhân cửa bị khóa, xác định điện thoại và tư liệu của cô đều ở trong nhà, chỉ mất vài phút, họ đã mở được cửa, đồng thời khóa trên cửa vẫn còn nguyên vẹn, không hề hư hại một chút nào.
Vốn dĩ trước lúc họ đi, Phong Lăng muốn trả tiền, kết quả họ lại sợ đến mức vội vàng xua tay nói: “Chúng tôi không nhận chỗ tiền này được, dù loại ngành nghề như mở khóa cũng có tiền thù lao, nhưng hôm nay chính anh Lệ đã đặc biệt gọi đến Cục Cảnh sát, lãnh đạo ở đó đã có lòng cử chúng tôi đến, có thể thấy thân phận của cô rất đặc biệt, chúng tôi không dám lấy tiền của bạn anh Lệ đâu, chỉ mở một cái khóa thôi mà…”
Thấy họ thật sự không dám nhận tiền, Phong Lăng cũng không miễn cưỡng, sau khi cười nói với họ một lúc thì tiễn họ về.
Đến khi những người đó đã đi hết, trước khi đóng cửa, Phong Lăng liếc qua nhìn cánh cửa nhà sát vách giờ đã đóng chặt.
Tối qua thật ra cũng không thể coi là ở chung gì cả, chí ít lúc anh nghe lời cô đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi, cô luôn ngồi trên sofa, lúc cô tỉnh lại thì anh cũng ở trong bếp, không hề có chuyện gì xảy ra. Đừng nói đến chuyện mập mờ, thậm chí đến một câu đối thoại có vẻ hơi dịu dàng cũng không có.
Dẫu sao thì vết thương trên người anh cũng không quá nghiêm trọng.
Thôi bỏ đi, thuốc cô cũng đã bôi giúp anh, nên cũng coi như đã cảm ơn anh rồi, không có gì đáng để nói tiếp nữa.
Phong Lăng đóng cửa lại.
Hôm nay vừa hay là cuối tuần, sau hai giờ chiều nay, Phong Lăng mới có tiết dạy, mấy tiếng đồng hồ trước đó xem như là thời gian nghỉ ngơi của cô.
Đáng lẽ sáng nay Phong Lăng muốn ngủ bù một giấc, nhưng quả thực không ngủ nổi, nên cô dứt khoát tập động tác chống tay thăng bằng trên tấm thảm ngoài phòng khách, đến khi da thịt và xương cốt dường như đều mệt mỏi rã rời, cô mới nhoài người, nằm bò xuống sàn, mặc cho mồ hôi nhỏ giọt từ trên trán xuống. Nằm như vậy được một lúc lâu cô mới đứng dậy, cầm khăn bông đi vào phòng tắm.
…
Hơn một giờ chiều.
Phong Lăng thay bộ võ phục thường mặc khi lên lớp, cô không đi gọi Lệ Nam Hành, dẫu sao anh cũng đang bị thương, hơn nữa còn bị thương vì cô, nếu lát nữa đến giờ lên lớp mà anh vẫn không tới, cùng lắm thì cô sẽ xin ông chủ cho anh nghỉ.
Phong Lăng đứng trong thang máy nghĩ như vậy, ngẩng đầu nhìn con số thang máy đang chậm chậm hạ xuống.
Lúc thang máy xuống đến tầng một, cô vừa định đi ra ngoài, đột nhiên có một người đàn ông và một người phụ nữ khoảng chừng hơn ba mươi tuổi bước vào.
Phong Lăng cũng không hề để ý tới hai người này, lúc này cô đang đi một đôi giày thể thao đế bằng, chuẩn bị ra khỏi thang máy. Dáng vẻ vô hại này của Phong Lăng trông chẳng có vẻ gì là giống với thành viên xuất sắc của đội bắn tỉa của căn cứ XI trước kia.
Lúc đi vào thang máy, hai người đó cũng chỉ lơ đãng nhìn cô, sau đó đứng dựa vào phía sau. Người đàn ông ấn số tầng, mặt tường trong thang máy là mặt gương, Phong Lăng ở bên ngoài chợt cảm thấy có gì đó không ổn một, nhưng lại không nói rõ được là không ổn ở đâu, cô vô thức quay đầu lại, trước lúc cánh cửa thang máy đóng lại, cô đã nhìn thấy con số màu đỏ phản chiếu lại trên bức tường gương trong thang máy. Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Sao lại là tầng của cô và Lệ Nam Hành ở?
Tòa chung cư này có cấu trúc mỗi tầng hai căn hộ, mỗi một tầng chỉ có hai hộ gia đình sinh sống, hai người này trông rất lạ, hơn nữa trong có vẻ là người Hoa, nhưng ánh mắt lại hơi dữ tợn. Dù thể hiện không quá rõ ràng, nhưng trong người họ đang giấu thứ gì, với sự nhạy bén của mình, Phong Lăng có thể cảm nhận được.
Hai người này rất nguy hiểm!
Phong Lăng bỗng đứng sững trước cửa thang máy, cô quay đầu lại, trước lúc cửa thang máy khép lại, Phong Lăng đã nhìn thấy một góc báng súng đặc chế lộ ra dưới lớp quần áo của hai người kia.