Chương 474 NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (474) Phong Lăng chỉ biết Lệ Nam Hành thích mình, yêu mình nhưng cô không hề biết anh lại yêu mình đến mức này.
Sau khi giúp anh lau hết những phần lộ ra bên ngoài quần áo, dù người đàn ông này không thể hiện ra bên ngoài, nhưng cô vẫn nhớ trước lúc đi, bác sĩ nói anh bị chấn động não nhẹ.
Trước vẻ mặt thầm chịu đựng của Lệ Nam Hành, cô có thể nhận ra anh đang hơi đau đầu, chỉ là anh không biểu hiện ra trước mặt cô thôi.
Sau khi kiểm tra mấy vết thương ngoài da của anh thêm lần nữa, cô để chiếc khăn bông sang một bên, rồi nhẹ nhàng đỡ anh ngồi nửa người dậy. Sau đó cô vòng ra sau lưng đỡ đầu anh gối lên đùi mình.
Lệ Nam Hành định ngồi hẳn dậy, nhưng Phong Lăng đã ấn người anh xuống: “Anh đừng động đậy!”
Từ lúc tận mắt thấy anh đâm xe đến giờ, cô vẫn luôn như có một cục tức trong ngực, nên lúc lên tiếng nghe không khác gì ra lệnh, chẳng khác gì góc độ của một huấn luyện viên chính và phó huấn luyện viên.
Lệ Nam Hành khẽ thở dài nhìn cô: “Anh không sao thật mà.”
Lúc này, Phong Lăng lại chỉ khẽ ấn nhẹ tay lên đầu anh, dù cô không biết làm cho lắm, nhưng vẫn cố gắng để làm giảm cơn đau cho anh. Cô chầm chậm dùng ngón tay mát xa hai bên huyệt Thái dương và trên đầu.
Lệ Nam Hành thư thái nhắm mắt lại, hơi nghiêng đầu sang một bên dựa vào bắp đùi nhỏ nhắn của cô. Nếu đã không thể từ chối, vậy thì cứ hưởng thụ thôi.
“Có đau không?” Phong Lăng không rõ lực tay của mình lắm, nên thấy anh nhắm mắt không nói chuyện, cô mới nhỏ giọng hỏi. Đồng thời nhìn bàn tay đang dán tạm một miếng gạt màu trắng để cầm máu của anh.
Nào ngờ, người đàn ông đột nhiên giơ bàn tay bị thương đó lên kéo đầu Phong Lăng - người đang tập trung xoa bóp cho anh xuống. Cô sợ bản thân vùng vẫy khiến tay anh đau thêm nên cứ để anh kéo xuống như thế. Giây phút cô cúi gập người xuống, người đàn ông liền mạnh mẽ hôn lên môi cô.
Hôn xong, anh mới buông ra. Phong Lăng cố gắng ngồi ngay ngắn lại, động tác tay ngừng một lúc mới lại tiếp tục xoa bóp cho anh. Cô nghiến răng nói như cảnh cáo: “Anh đừng làm loạn nữa! Đầu mình đau mà cũng không biết à?” Phong Lăng quên mất là ngày trước có một lần làm nhiệm vụ về, cô cũng trải qua một cơn chấn động não nhẹ. Dù mấy ngày sau đầu óc đã linh hoạt trở lại, nhưng cô nhớ một, hai hôm đầu, ngày nào đầu cô cũng đau đến mức buồn nôn, hoàn toàn chẳng muốn động đậy.
“Anh có yếu ớt thế đâu, em căng thẳng gì chứ?” Người đàn ông hôn cô xong mới cam lòng nằm yên. Anh cứ thế gối đầu lên đùi cô, dùng góc độ này nhìn cô đang cúi đầu xuống hỏi: “Em nói đi, chuyện ban nãy là thế nào?”
Phong Lăng lấy điện thoại của mình ra cho anh xem: “Là tin nhắn đến từ một số lạ. Ban đầu em tưởng là số điện thoại mới của một người bạn em quen đến Los Angeles, em cũng có hơi nghi ngờ và đề phòng. Nhưng kẻ đứng sau trò này rõ ràng đã biết em sẽ có tâm lý cảnh giác, nên đã sắp xếp một con ma men ra quấy rầy em. Lúc đó, em đang bị lão ma men kia gây phiền phức, không thể đề cao cảnh giác dẫn đến xảy ra chuyện. Sau này, em sẽ chú ý để không xảy ra sai lầm kiểu này nữa.”
Quả thật là nếu lúc đó Phong Lăng đề cao cảnh giác thì với sự nhạy bén của mình, cô hoàn toàn có thể nhanh chóng lùi lại để tránh.
Nhưng trong khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi đó, dù phản ứng của Phong Lăng có nhanh đến mấy thì cũng không địch lại được với tốc độ xe của đối phương. Nếu không phải Lệ Nam Hành kịp thời đỡ hộ thì cô đã bị đâm bay người. Tốc độ và góc độ của chiếc xe đó có thể đâm chết cô ngay tại chỗ, bây giờ cũng không có cơ hội mà ngồi thở ở đây nữa.
Được cô mát xa thư thái, Lệ Nam Hành nhắm mắt lại, đồng thời hờ hững hỏi: “Em đã đắc tội với ai khi ở ngoài căn cứ à?”
“Không có, phong cách làm việc từ trước đến nay của em chắc anh đã hiểu rất rõ rồi. Em chưa bao giờ gây chuyện thị phi, cũng chẳng mấy khi nói chuyện với người ngoài, sao em lại đắc tội với người khác được? Những người thường ngày không ưa em cũng chỉ có mỗi mấy người ở đội Ba ngày xưa thôi. Nhưng bọn họ đã ở trong căn cứ nhiều năm, cũng coi như là quang minh chính đại, thường chỉ nhanh mồm nói này nói nọ, chắc chắn không đủ gan để làm những chuyện manh động như thế này.”
Lệ Nam Hành trầm mặc một lát, đột nhiên anh mở mắt, nhìn Phong Lăng vẫn đang ngoan ngoãn chăm chỉ xoa bóp đầu cho mình.
Nếu không đắc tội với ai, vậy có nghĩa là sự tồn tại của cô đã uy hiếp đến lợi ích của ai đó, hoặc là ai đó đang sợ hãi với sự tồn tại của cô.
Một người đến thẻ ngân hàng cũng giao hết cho anh, bình thường chỉ loanh quanh ở căn cứ như cô thì có gì đáng để tranh chấp lợi ích? Thứ lợi ích mà sự tồn tại của cô thật sự có thể uy hiếp đến được cũng chỉ có quyền thừa kế nhà họ Phong của Phong Minh Châu và các vấn đề quan hệ tình thân thôi.
Hơn nữa cùng với những chuyện từ trước tới giờ, dù chỉ là suy đoán, nhưng khả năng này không hề thấp. Đặc biệt là sau khi chuyện lần trước của Phong Minh Châu bị đưa ra ngoài ánh sáng, cô ta có hành động cực đoan cũng không phải không có khả năng. Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Lệ Nam Hành nâng cánh tay không bị thương lên, xoa lên mặt Phong Lăng: “Được rồi, không cần xoa bóp nữa đâu.”
Phong Lăng không nhúc nhích, bàn tay vẫn tiếp tục duy trì động tác mát xa nhẹ nhàng, cô chỉ muốn để anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Người đàn ông mỉm cười: “Mới thế mà đã khiến em cảm động rồi à? Em nói người anh làm bằng sắt, thế mà anh còn tưởng tim em làm bằng sắt đá đấy, trước giờ anh không ngờ em lại quan tâm đến anh nhiều nhu vậy.”
Phong Lăng bỗng hơi bối rối, cô vừa bóp đầu cho anh, vừa khẽ nghiêng mặt sang một bên nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng thời thấp giọng đáp: “Sắt đá gì chứ, nếu tim em làm bằng sắt đá thật thì em đã chẳng chủ động ra khỏi căn cứ với anh. Chẳng phải em vẫn đi ra ngoài cùng anh dù biết rõ ý định của anh còn gì.”
Lệ Nam Hành lập tức hớn hở ra mặt, nếu không phải bây giờ anh thật sự không còn sức thì đã sớm ngồi dậy đè cô dưới thân, nhìn ngắm sự mạnh mẽ và đáng yêu của cô rồi. Anh muốn ôm cô, hôn cô, muốn hung hăng… làm thêm vài lần nữa. Sau khi lại mát xa thêm một lúc, lúc Phong Lăng tưởng người đàn ông đã ngủ say trên đùi mình thì đột nhiên cô lại nghe thấy anh nói khẽ: “Hôm nay chỉ là mở màn thôi, kẻ đứng phía sau cũng có chút hiểu biết về em, thậm chí còn biết cả việc em đang ở khách sạn này, chắc em đã bị người ta theo dõi rồi. Ngày mai sau khi về căn cứ, tạm thời em đừng ra ngoài, nhớ chú ý những người bên cạnh mình, còn với người ngoài thì phải cẩn thận hơn với Phong Minh Châu.”
Khi nghe thấy ba chữ Phong Minh Châu, bàn tay của Phong Lăng không hề ngừng lại, cô cũng đã nghĩ đến việc này, nhưng không được chắc chắn cho lắm. Nếu đúng là Phong Minh Châu thật, vậy động cơ của cô ta là gì? Chỉ vì cô cướp mất Lệ Nam Hành thôi sao? Hay là còn có chuyện gì sâu xa hơn nữa?
Nhìn người đàn ông đang gối đầu lên đùi mình nhắm mắt hưởng thụ khi được mát xa, Phong Lăng lặng lẽ mím môi lại.
Cô cứ cảm thấy hình như Lệ Nam Hành đã biết chuyện gì đó, như chuyện trước kia cô giả làm con trai, có lẽ anh đã biết từ lâu, nhưng không lập tức vạch trần cô.
Hình như chẳng chuyện gì có thể qua mắt được anh.
“Yên tâm, dù là dùng thủ đoạn đâm sau lưng thì cũng không có ai có thể dễ dàng làm em bị thương đâu.” Phong Lăng khẽ nói một câu.