Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện

Chương 540



Chương 540 NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (540)
Tháng thứ năm Phong Lăng về nhà họ Phong.

Dường như mọi người ở bên phía căn cứ XI đều đã mất liên lạc với Phong Lăng, như thể mấy tháng trước cô đã đột nhiên biến mất khỏi thế gian vậy. Số điện thoại của cô đã thay đổi, cũng không về căn cứ nữa. Đến khi mọi người nhận ra được vấn đề, nghe ngóng từ nhiều nguồn thì mới biết được chuyện Phong Lăng đã bị khai trừ khỏi căn cứ. Về sau, e là cô không thể quay lại căn cứ bằng cách tiếp nhận bất cứ chức vụ nào nữa.

Từ nay trở đi, cô chỉ là người ngoài căn cứ XI.

Tháng thứ tám Phong Lăng về nhà họ Phong, vì trụ sở chính của doanh nghiệp gia tộc Phong thị đã chuyển đến New York nên cả nhà họ Phong cũng đã chuyển đến đó. Sau khi bọn họ rời khỏi Los Angeles, trong biệt thự nhà họ Phong chỉ còn lại một người giúp việc lâu năm thi thoảng đến quét dọn, còn những người khác thì đều đi cùng với chủ nhân đến New York.

Kể từ đó, mọi người lại càng không có tin tức gì về Phong Lăng.



Tết đến, khó khăn lắm ông cụ Lệ mới chờ được Lệ Nam Hành về nhà, anh đã không về nhà mấy tháng rồi. Gần đây, anh phải ra ngoài làm vài nhiệm vụ, dù không bị thương, nhưng rõ ràng anh đã trở nên lạnh lùng hơn lúc trước khá nhiều.

Lúc chặn anh ở cửa, ông cụ Lệ điềm tĩnh nhìn anh: “Còn nhớ giao ước lúc trước cháu đã hứa với ông không?”

Lệ Nam Hành vừa ra ngoài làm nhiệm vụ về, nếu không phải vì hiện tại là Tết, anh đã về thẳng căn cứ rồi. Bỗng nhiên bị ông cụ gọi về, anh cũng chỉ muốn mau chóng ngủ một giấc, không muốn nói gì hết.

Kết quả lại bị ông cụ chặn ngay trước cửa.

Lệ Nam Hành thờ ơ hỏi: “Giao ước gì ạ?”

“Nếu trong vòng một năm, cháu không thể cho ông bế chắt nội thì phải ngoan ngoãn rời khỏi căn cứ và về nhà, về Lệ thị để quản lý sản nghiệp của nhà họ Lệ cho ông, còn căn cứ thì giao lại cho A Phong.” Ông cụ Lệ lạnh lùng nhìn anh: “Nam tử hán đại trượng phu, nói được thì phải làm được. Chuyện đã hứa, cháu dám nói mình quên sao?”
Lệ Nam Hành: “…”

“Ông đã giãn thời gian ra cho cháu lâu như thế rồi. Đừng nói đến việc sinh cho ông một đứa chắt bụ bẫm, bây giờ, đến mặt mũi của Phong Lăng cũng chẳng thấy đâu, có phải cháu nên thực hiện lời hứa rồi không? Bỏ chuyện của căn cứ sang một bên cho ông, cháu hãy mau chóng về Lệ thị đi!”

Lệ Nam Hành nhìn sự kiên quyết trong đôi mắt ông cụ Lệ, biết lần này mình không thể nào trốn tránh được nữa.

Nhưng như thế cũng tốt.

Sau khi tự tay gạch tên Phong Lăng ra khỏi căn cứ, mỗi lần quay về căn cứ nhìn chữ kí và con dấu do chính mình đóng lên văn bản đó, rồi mỗi khi đi qua tất cả những nơi mà Phong Lăng từng qua lại, trái tim anh luôn nhói đau. Đã đến lúc cần buông bỏ rồi, dẫu sao A Phong cũng là người của mình, anh giao căn cứ cho A Phong cũng sẽ không có vấn đề gì cả.

Đã nhiều năm trôi qua như thế, quả thực cũng đã đến lúc rồi.



Năm thứ hai Phong Lăng về nhà họ Phong, cô được ông cụ Phong đưa đến doanh nghiệp của gia tộc Phong thị để học tập. Nhưng vì từ nhỏ Phong Lăng không được tiếp xúc quá nhiều với phương diện này nên sau khi học hỏi hai tháng, cô đã phát hiện ra rất nhiều vấn đề. Sau khi nhận được sự đồng ý của Phong Lăng, ông cụ Phong đã xin cho cô tới Anh để học một năm.

Ông cụ Phong có không ít bạn thân ở Anh, trong số đó có một người tên là Saint - một doanh nhân nổi tiếng trong giới tài chính kinh doanh. Người này từng mang ơn ông cụ, nên ông cụ dứt khoát để Phong Lăng đến Anh rồi theo học người đàn ông này.

Ban đầu, Phong Lăng cũng đồng ý ngay, chẳng có gì phải từ chối cả. Dù sao cô cũng đã quay về rồi, sau khi cô dần dần trưởng thành, nhà họ Phong thật sự cần cô chống đỡ. Cô có trách nhiệm mà mình cần phải gánh vác, vì thế bất kể ông cụ Phong có sắp xếp thế nào, cô cũng đều chấp nhận hết.

Nhưng cô không ngờ, thầy giáo ở Anh của Quý Noãn cũng chính là ông Saint này.

Phong Lăng đến Anh, vừa tìm được người thì đã chạm mặt với Quý Noãn.

Nhưng Quý Noãn đã đến Anh được hai năm, khí chất con người đã hoàn toàn thay đổi. Phong Lăng cũng không nhắc đến quá nhiều chuyện của mình trước mặt Quý Noãn, cô chỉ nói là mình đến đây học. Vừa hay, chuyên ngành cô đang theo học là quản trị kinh doanh, còn có các công việc trong phương diện tài chính kinh tế. Thấy Tập đoàn MN của Quý Noãn đang thiếu người, Phong Lăng lập tức xin vào làm ngay. Cô vừa làm việc, vừa học tập bọn họ, vừa hay cũng có thể bầu bạn với Quý Noãn. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!

Lúc cô mới đến Anh, vì tình hình của Tập đoàn MN mà Quý Noãn rơi vào khủng hoảng, ngày nào cô ấy cũng thức thâu đêm để tăng ca làm việc. Dù Phong Lăng đến đây để học, nhưng dẫu sao cô cũng đã quen với việc chăm sóc Quý Noãn, vì thế cô vẫn thường xuyên ở bên cạnh Quý Noãn và làm việc cùng với cô ấy. Cô còn thường xuyên đi rót cà phê, thu dọn đồ đạc, thi thoảng còn kiêm luôn chức tài xế cho Quý Noãn, bảo vệ cô ấy hệt như lúc ở Hải Thành.

Nhưng dẫu sao bây giờ, cô cũng không thể theo sát Quý Noãn như hình với bóng giống như ngày xưa được nữa. Hiện giờ, Quý Noãn là Chủ tịch của Tập đoàn MN, có rất nhiều nơi Phong Lăng không tiện đi cùng. Phong Lăng lại không yên tâm về Quý Noãn, nên lúc nào cũng bảo Quý Noãn mỗi ngày dành ra chút thời gian để học võ tự vệ với mình.
Quý Noãn cũng sẵn sàng học hỏi, mỗi ngày, sau khi tập thể dục cô đều dành ra một đến hai tiếng đồng hồ để học các động tác với Phong Lăng trong phòng tập, cô còn học cách nhận biết vị trí các huyệt đạo trên cơ thể nữa.

Vì bầu bạn với Quý Noãn nên Phong Lăng cảm thấy những ngày tháng học tập của mình ở Anh trôi qua rất nhanh, không hề miễn cưỡng hay lấy lệ như trong tưởng tượng ban đầu của cô. Ở Tập đoàn MN, cô cũng đã dần thích ứng được với cái gọi là tranh đấu trên thương trường. Cô đã tận mắt trông thấy một tay Quý Noãn gồng gánh cả Tập đoàn MN, thêm nữa lại có sự hướng dẫn và giúp đỡ của ông Saint, Phong Lăng cũng thấy được Tập đoàn MN đã dần chiếm được một chỗ đứng trong giới người Hoa trên toàn cầu.

Không chỉ có Quý Noãn nhận được rất nhiều điều có ích từ Phong Lăng mà ngược lại, Phong Lăng cũng vậy.

Sau nửa năm cô đến Anh, gần đây, Quý Noãn nhận được danh hiệu nữ doanh nhân thành đạt dưới hai mươi lăm tuổi gì đó do Tạp chí Forbes bầu chọn.

Nhân dịp thời gian nghỉ phép hiếm hoi, Quý Noãn và Phong Lăng đã hẹn nhau đi đến một làng quê gần bờ sông nào đó ở ngoại ô London để nghỉ dưỡng. Tối đến, hai người phụ nữ ngồi bên bờ sông, vừa uống rượu vừa ăn đồ nướng. Quý Noãn uống hai bình rượu xong liền nằm xuống nền cỏ nhìn lên bầu trời rồi nói: “Phong Lăng, nếu biết trước sau này cô cũng đi theo con đường kinh doanh thì lúc chúng ta còn ở thành phố T, tôi nên túm lấy cô, để cô ngoan ngoãn học với mình rồi. Tôi nhớ lúc đó, đến mấy cuốn sách về quản lý doanh nghiệp, cô còn chẳng buồn cầm lên xem.”

Phong Lăng cũng đang cầm một bình rượu, vừa nở nụ cười hờ hững vừa ngồi bên cạnh cô ấy: “Lúc đó, sao tôi biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì. Hơn nữa khi ấy, tôi chỉ phụ trách bảo vệ cô thôi. Công việc của vệ sĩ là bảo đảm sự an toàn của cô, tôi làm gì có tâm tư để học mấy thứ đó chứ. Vả lại, lúc đó vị giáo sư ấy nói chuyện cũng cao thâm quá, một người mới học như tôi chẳng học được gì từ chỗ ông ấy cả.”

“Đúng thế thật, cách giảng dạy của giáo sư lúc đó không phù hợp với cô.” Quý Noãn vừa cười vừa nói: “Thầy Saint thì khác, những điều ông ấy dạy không giới hạn trong sách vở, mà để đích thân cô tự làm và tự trải nghiệm để hiểu. Giống như đợt trước lúc Tập đoàn MN rơi vào khủng hoảng, rõ ràng ông ấy có thể giúp tôi một tay, nhưng lại cố ý bơ tôi, để chính tôi ra sức bò dậy, cùng lắm thì thi thoảng ông ấy chỉ dẫn tôi đôi điều. Nhưng bây giờ nghĩ lại, ông ấy đúng là một người chỉ dẫn tốt. Ông ấy biết cái gì nên làm cái gì không nên làm. Dù sao thì tương lai cũng là của chính tôi, có rất nhiều thứ mà chỉ có tự mình lĩnh hội thì mới biết phải làm như thế nào.”