Trong từ đường yên tĩnh vắng lặng, cũng đã rất lâu Lệ Nam Hành không trải nghiệm loại cảm giác yên ổn đến mức nhàn nhã không có gì để làm này.
Anh đã đồng ý với nhà họ Phong, sau khi cưới di vật của con gái thứ hai nhà họ về nhà thì sẽ đưa cô ấy vào từ đường của nhà họ Lệ, để cô ấy trở thành cháu dâu của nhà mình. Ba ngày sau khi kết hôn, anh sẽ ở từ đường cùng với cô bé một tuổi đã bỏ mạng dưới biển này.
Lúc trước, anh chưa từng tìm hiểu quá nhiều về đứa con gái thứ hai đã mất sớm của nhà họ Phong, đến một ngày trước khi kết hôn, anh mới biết tất cả mọi chuyện qua lời kể của bà cụ Phong.
Cô bé vô tội mới một tuổi đã vùi thân dưới biển, đúng là một đứa bé đáng thương. Anh cũng có thể tưởng tượng lúc cô hai nhà họ Phong một tuổi đã được mọi người yêu quý nhiều thế nào, đến mức có thể khiến cả nhà họ Phong mười bảy năm qua rồi vẫn không quên cô, cũng không chịu quên cô.
Lệ Nam Hành ngồi trên tấm đệm cỏ trong từ đường, nhìn hai bộ đồ trẻ con mà nhà họ Phong đưa tới, hồng hồng, nho nhỏ, dù được giữ gìn rất cẩn thận, nhưng do thời gian trôi qua đã lâu, nên màu sắc cũng đã hơi ố vàng.
Trước khi lấy di vật của cô hai nhà họ Phong trên hình thức tượng trưng này, anh chưa từng suy nghĩ đến tình cảnh của người khác, dù là trẻ con, người lớn, phụ nữ hay một cô bé nào đó, tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến anh.
Có lẽ chỉ là đột nhiên trách nhiệm giữa hai bên đổ lên đầu anh, vậy mà anh đã động lòng trắc ẩn một cách khó hiểu với một cô bé đã mất khi một tuổi.
Chỉ vì đứa trẻ một tuổi này mà hiếm lắm mới thấy Lệ Nam Hành có thể tĩnh tâm được, anh còn đồng ý ăn chay ba ngày trong từ đường yên tĩnh mà từ nhỏ đã chẳng buồn bước vào. Anh cũng không đụng đến điện thoại hay bất cứ thiết bị điện tử nào, mà chỉ ở bên cạnh cô bé không có duyên phận với thế giới này.
Lệ Nam Hành đứng dậy, đứng cạnh hai bộ quần áo trẻ con đó, cần khay hoa quả lên lặng lẽ gọt táo, sau đó cắt thành từng miếng rất nhỏ mà trẻ con có thể bỏ vừa miệng, cuối cùng đặt vào trong khay.
Tiếp sau đó, anh nhìn chăm chú vào mấy miếng hoa quả trong khay, bỗng cười khổ.
Trẻ nhỏ một tuổi có ăn được táo hay không anh cũng không biết, chắc là ăn được, mà cũng có thể là không.
Hoặc phải nghiền thành sinh tố hoa quả?
Rốt cuộc trẻ nhỏ có thể ăn được thứ gì?
Lúc Lệ Nam Hành đang đứng đó suy nghĩ xem có nên đặt hai bình sữa vào đây hay không thì bên ngoài có người đi vào.
Là Lệ Cẩm Sắt, cháu gái của ông Ba nhà họ Lệ.
“Anh.” Trước khi bước vào, Lệ Cẩm Sắt nhìn ngó ra bên ngoài, sau đó mới bước vào bên trong từ đường.
Lệ Nam Hành đứng nguyên tại chỗ, ngoảnh lại nhìn cô một cách hờ hững: “Có chuyện gì à?”
Lệ Cẩm Sắt bước vào, vén vạt áo sơ mi dáng dài kiểu nữ lên, sau đó lấy một chiếc điện thoại màu đen từ túi sau của quần bò ra, đưa cho anh. truyện đam mỹ
Thấy cô mang điện thoại của mình vào, Lệ Nam Hành nhíu hàng lông mày nghiêm nghị lại, sau đó đột nhiên bật cười: “Không uổng công anh yêu thương em, còn biết giúp anh lấy trộm điện thoại đến nữa đấy.”
Sau khi đưa chiếc điện thoại cho Lệ Nam Hành, Lệ Cẩm Sắt lùi lại ngay một bước, tránh cho camera giám sát trong từ đường quay được quá nhiều nội dung, thu hút sự chú ý của mấy ông cụ Lệ. Cô chỉ làm ra vẻ như tùy ý bước vào đây đi một vòng, sau đó nói với vẻ không đồng tình: “Từ đường này cũng đã được bao nhiêu năm rồi, dù ở một nơi như Los Angeles có không ít Hoa kiều nhưng có thể lập một từ đường trong nhà thì chắc chỉ có nhà họ Lệ chúng ta thôi. Mấy ông cụ nhà mình quả đúng là mấy ông lão cứng đầu, thời nào rồi mà còn làm từ đường nữa, một người ngoan cố đã đành, đây cả bốn người đều ngoan cố, mấy ông cụ đúng là anh em ruột thịt.”
Trái lại, Lệ Nam Hành không để ý lắm, vừa ấn nút nguồn vừa hờ hững nói: “Tiếp nối những thứ của người đi trước cũng không có gì là sai, đám trẻ tuổi chúng ta không thấy hứng thú, tuy bốn ông cụ đều đã có tuổi nhưng cũng vẫn có thứ mà bản thân kiên trì.”
“Hiếm khi thấy anh hiểu các ông thế này.” Lệ Cẩm Sắt đảo mắt nhìn Lệ Nam Hành: “Chuyện kết hôn này của anh cũng thật là kỳ quái, lúc trước rốt cuộc anh nghĩ gì thế hả, bỏ qua một người còn sống lại xinh đẹp như Phong Minh Châu không chịu cưới, lại nhất định cưới di vật về cho bằng được, đã thế còn là một đứa bé một tuổi đã mất nữa chứ. Không lẽ anh muốn sau khi một trăm tuổi sẽ mang các món đồ chơi xuống làm quà gặp mặt cho con bé à?”
Lệ Nam Hành không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại mãi vẫn đen sì: “Trước khi mang điện thoại tới cho anh, em không nghĩ đến chuyện giúp anh sạc điện thoại trước hay mang cái sạc theo à?”
“Á, em quên mất.” Thấy chiếc điện thoại ở trong tay anh mãi không khởi động được, lúc này Lệ Cẩm Sắt cũng ngạc nhiên mà đi tới, cầm lên quan sát xong nói: “Nhưng chuyện này cũng không trách em được. Nếu không phải tại vừa rồi điện thoại của anh không ngừng rung trong ngăn kéo thì em cũng không nghe thấy, cũng sẽ không lấy ra. Em thấy có mấy cuộc gọi ấy, hình như đều là của người ở căn cứ XI gọi đến, em thấy rất nhiều số, đều có mấy số đầu mà thành viên trong căn cứ chuyên dùng. Em nói cho anh hay, anh nên biết điều đi, sáng nay bốn ông đột nhiên đi ra ngoài, bằng không em không có cơ hội lấy trộm điện thoại cho anh đâu.”
Lệ Nam Hành liếc nhìn cô: “Bốn ông cụ đều đi ra ngoài rồi?”
“Vâng, em cũng không biết gần đây mấy ông bị làm sao. Mấy ngày trước hôn lễ của anh, cô con gái lớn nhà họ Phong chính là Phong Minh Châu đã đến nhà mình mấy lần, nhưng rốt cuộc chị ta đã nói gì với các ông thì em cũng không rõ. Nhưng em thấy tâm trạng của các ông dạo này không ổn lắm, đặc biệt là ánh mắt lúc nhìn anh, anh có để ý không? Hình như các ông đang có chuyện gì đó không hài lòng, vì vậy em biết anh chắc chắn sẽ bị các ông nghĩ cách nhốt lại, quả nhiên em đoán không sai. Đã phải cưới di vật của người ta về đã đành, lại còn bắt anh trông coi ở đây ba ngày, còn không được sử dụng điện thoại, thế này đúng là vô lý mà!”
Lệ Nam Hành: “… Ừm, coi như em thông minh.”
“Lát nữa, em sẽ mang sạc điện thoại tới cho anh, hôm nay em cũng mới từ công ty nhà mình về đấy chứ. Nhắc đến công ty của nhà họ Lệ, bây giờ coi như em đã biết tại sao anh chẳng buồn tiếp nhận rồi, đúng là nhiều việc đến mức chẳng có chút thời gian tự do
nào. Nếu mà là em, em cũng thà sống một cuộc sống kích thích trong căn cứ XI còn hơn tiếp xúc với đám mặt người dạ thú trong thương trường.”
Lệ Nam Hành khẽ cười, tùy ý xoay chiếc điện thoại trong tay: “Đừng nói linh tinh nữa, đi lấy cái sạc điện thoại đi.”
“Bây giờ em đi lấy thì anh sẽ cho em thứ gì?”
“Anh sẽ ra mặt bảo em gái Lệ Lâm của em đến công ty giúp em quản lý tạm một thời gian, để em và cậu bạn trai mới quen đến các nơi trên thế giới nghỉ dưỡng một tháng? Em biết đấy, chỉ có anh mới nói được Lệ Lâm thôi, người khác thì con bé không nể mặt đâu.”
Lệ Cẩm Sắt nhướng mày: “Ok!”
Mười phút sau.
Lệ Cẩm Sắt lại vội vàng chạy vào trong từ đường nhà họ Lệ, đưa chiếc sạc điện thoại cho Lệ Nam Hành.
Lệ Nam Hành lại liếc nhìn hai bộ đồ trẻ em và khay hoa quả bên cạnh, sau đó đi sang một bên khác sạc điện thoại, cuối cùng điện thoại cũng lên nguồn.