Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1012: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (273)



Văn Nhạc Tình khẽ cười: “Em cũng không cần biện bạch gì với chị cả, có phải là em hay không cũng thế, dẫu sao chị cũng sẽ không nói cho ai khác biết. Hai năm nay, chỉ có chị biết số điện thoại của em, cũng chỉ có chị biết năm đó em đã bỏ đi thế nào. Dù em không chịu nói cho chị biết bây giờ em đang ở đâu thì chị cũng không hỏi nhiều, nhưng Phong Lăng à, em thật sự đừng trách chị phiền hà, hai năm nay Nam Hành tìm em như phát điên lên, anh ấy…”

Nghe thấy hai chữ này, ý cười trong mắt Phong Lăng tan biến: “Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.”

“Phong Lăng!” Văn Nhạc Tình có hơi bất đắc dĩ: “Không phải chị làm thuyết khách đâu, chị biết lúc em bị đuổi khỏi căn cứ năm đó đã thảm hại như thế nào, tận mắt chị trông thấy em ngã ở ven đường, nhưng hai năm nay Nam Hành luôn ở trong căn cứ, hơn nữa mấy ông cụ nhà họ Lệ không còn được bước chân vào đó nữa. Hai năm nay, anh ấy không về nhà họ Lệ và cũng từ chối không gặp các ông cụ trong nhà, anh ấy thật sự vẫn luôn đi tìm em. Dù đến tận bây giờ, chị vẫn không biết lý do anh ấy kết hôn là gì nhưng chị có thể nhìn ra là anh ấy có tình cảm thật sự với em, nhất định anh ấy có nỗi khổ tâm nào đó không thể giải thích. Có nhiều lúc, lời mà một người nói ra chưa chắc đã là sự thật, nhưng một người không bao giờ mở miệng giải thích cũng chưa chắc đã tồi tệ như lời người khác nói, có lẽ có nguyên nhân gì đó khác…”

“Những chuyện này đều không quan trọng, cô Văn, chuyện đã qua lâu như vậy, tôi đã sớm quên rồi.” Phong Lăng hờ hững nói: “Tôi rất cảm ơn chị đã luôn giữ bí mật giúp tôi, và cũng không truy hỏi đến cùng chuyện giờ tôi đang ở đâu. Tôi chỉ có thể nói rằng bây giờ mình đang sống rất tốt, cuộc sống yên ổn, công việc ổn định, mọi thứ đều ổn, không cần phải vương vấn gì nữa. Tôi cũng không muốn liên quan đến những con người và sự việc trong quá khứ nữa. Đợi một thời gian nữa, đôi bên đều sẽ quên thôi.”

“Sao em có thể quên được? Nếu em thật sự đã quên thì đã không đeo mặt nạ khi tham gia cuộc thi đó. Em đeo mặt nạ là không muốn có ai nhận ra mình, không muốn bị tìm thấy, điều này chứng tỏ em căn bản chưa thể buông bỏ được.”

Phong Lăng không nói gì nữa, ánh mắt chỉ hờ hững nhìn dáng vẻ luôn tươi cười của đám người bên dưới khán đài trong ti vi, nhưng hình như bản thân cô không hề có cảm giác gì, cũng chẳng thể cười nổi.

“Cô Văn, tôi rất cảm ơn chị vì ngày xưa đã giúp tôi nhưng tôi thật sự muốn vĩnh biệt tất cả mọi chuyện trước kia, vì vậy, chị đừng nhắc đến những chuyện liên quan đến họ hay đến người đó nữa, tôi thật sự không muốn nghe.” Phong Lăng thẳng thắn nói: “Chị nên biết rằng, nếu không phải tôi vẫn nhớ ân tình của chị thì có lẽ một người lạnh lùng, tuyệt tình như tôi đã cắt đứt liên lạc giữa chúng ta rồi. Tôi nói vậy không phải là đề cao bản thân mình, tôi chỉ đang tỏ rõ lập trường của mình thôi.”

Văn Nhạc Tình thở dài: “Chị hiểu, nhưng hai năm nay thật sự Nam Hành vẫn luôn đi tìm em...”

“Công việc trong bệnh viện bận rộn như vậy, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, chị nghỉ sớm đi, chúc ngủ ngon.” Phong Lăng cúp máy luôn.



Khi giải thưởng của giải quán quân được đưa xuống, cô chỉ tùy ý dùng thẻ của huấn luyện viên trưởng để nhận tiền. Mấy năm nay, cô đều không dùng tên thật của mình, thẻ ngân hàng cũng mượn của người khác dùng, huấn luyện viên trưởng đối xử với cô khá tốt nên cũng không động đến đồ của cô. Gần đây, vì tiền thưởng của giải vô địch, anh ta luôn giục cô mau dùng số tiền này để mua một căn nhà nhỏ cho ổn định, đỡ phải đi thuê nhà suốt ngày.

Phong Lăng không có khái niệm gì với những chuyện này, đối với cô, ăn no và có chỗ ở là tốt rồi, nhưng mấy huấn luyện viên trong võ quán đều khuyên cô như vậy, Phong Lăng chỉ đành đi xem vài căn nhà ở gần đó, nhưng gần đây không có khu nhà mới nào, đa số đều là các căn hộ nhỏ thích hợp cho thuê hoặc bán cho du học sinh các nước. Phong Lăng đã nhìn trúng một căn hộ hai tầng khoảng sáu mươi mét vuông ở gần chỗ cô đang sống, tiền thưởng và số tiền lương cô dành dụm hai năm nay vừa hay có thể trả được tiền đặt cọc.

Tiền để nguyên một chỗ thì cũng vậy, mua một căn hộ có thể tùy ý tu sửa theo kiểu mà mình thích cũng rất được.

Vì thế Phong Lăng quyết định mua một căn.

Vì đây không phải là căn hộ mới, chủ nhà cũ sắp xếp đồ đạc khá lộn xộn, Phong Lăng đã gọi người tháo dỡ hết đồ trong căn nhà ra để sửa chữa lại nên tạm thời chưa thể dọn đến, chắc ít nhất cũng phải nửa năm nữa mới có thể vào ở được, trong khoảng thời gian này, cô vẫn ở lại căn phòng nhỏ đang thuê.

Dẫu sao cô sống ở bên đó cũng đã quen nên ở đâu cũng vậy cả.

Với chuyện Phong Lăng giành vô địch lần này, dù những người bên cạnh rất mừng cho cô, nhưng họ cũng hiểu rõ tính cách của cô, nên không đi tuyên truyền khắp nơi. Vì Phong Lăng đeo mặt nạ nên họ cũng muốn tôn trọng ý muốn khiêm tốn và bí mật của cô, ngoài việc tám chuyện, ngưỡng mộ giữa người mình với nhau ra, họ không hề nói ra

ngoài.

Cuộc sống cũng coi như trôi qua êm đẹp.

Chỉ trừ ba tiết học mỗi tuần, lần nào Trần Bắc Khuynh cũng cho người đưa một bó hoa đến trước giờ học.

“Huấn luyện viên A Linh, hôm nay để hoa ở đâu đây? Cho thẳng vào thùng rác sao? Hay để luôn vào xe của cô dọn vệ sinh?” Một huấn luyện viên nào đó đi từ bên ngoài vào vừa hay giúp cô ký nhận hoa, sau đó tươi cười cầm bó hoa vào.

Phong Lăng đang ngồi bên bàn làm việc xem vài bộ mô phỏng chương trình học gần đây của võ quán, nghe thấy tiếng động, cô không buồn ngước mắt lên: “Tùy anh.”

“Chậc, tùy cái gì mà tùy, dù sao đi nữa thì cái cậu học viên Trần này cũng chung tình với cô thật đấy, rõ ràng biết cô chẳng thèm ngó ngàng đến mình nhưng cậu ta vẫn không bỏ cuộc, cứ mỗi tuần mang hoa đến ba lần, lần nào cũng là các loại khác nhau. Hôm nay là hoa hồng Champagne được chuyển bằng máy bay từ Pháp đến, vô cùng thơm!”

Phong Lăng vẫn không buồn ngước mắt lên, tiếp tục xem clip mô phỏng bài dạy trong máy tính.

Thấy dáng vẻ lạnh lùng trước sau như một của Phong Lăng, huấn luyện viên nào đó chẹp miệng một cái, biết điều quay người ném bó hoa trong tay cho cô lao công vừa đi qua.

Sau khi kết thúc giờ học, Trần Bắc Khuynh nói hôm nay có một buổi tiệc sinh nhật, anh ta đang thiếu một cô bạn gái đi cùng, ngỏ ý hỏi Phong Lăng có thể đi cùng anh ta hay không. Phong Lăng đã từ chối thẳng, Trần Bắc Khuynh có vẻ tiếc nuối, còn nói nếu hôm nay cô không đi cùng anh ta, anh ta sẽ đi bám theo cô cho đến khi cô đồng ý mới thôi.

Phong Lăng chẳng buồn để ý đến đối phương, thu dọn đồ đạc xong, cô lập tức đi thẳng về nhà.

Cô lái xe về nơi ở của mình, vừa dừng xe, đang chuẩn bị bước xuống thì đột nhiên khựng lại, cảm thấy dường như có người đang đi theo phía sau lưng mình. Phong Lăng đột ngột xoay người nhưng không nhìn thấy ai, sau khi quan sát xung quanh xe, cô lạnh mặt cầm điện thoại lên gọi cho Trần Bắc Khuynh.

Sau khi điện thoại kết nối, Phong Lăng đang định hỏi anh ta dám bám theo cô thật sao, kết quả đối phương đã nghe máy nhưng âm thanh cô nghe thấy lại là tiếng ồn ào trong một phòng bao bên đó, không giống như âm thanh ở gần đây nếu anh ta theo đuôi cô.

“Cậu đang ở đâu?” Phong Lăng nhíu mày.

Trần Bắc Khuynh cười nói trong điện thoại: “Sao? Hối hận không đi cùng tôi rồi hả? Tôi uống rượu rồi nên bây giờ không thể lái xe đi đón cô được, hay là tôi gọi người đi đón cô đến đây nhé?”

“Không cần, tôi không đi.” Phong Lăng chợt ngắt máy, ánh mắt u tối, cô đi vào bên trong, vừa đi vừa chú ý đến động tĩnh sau lưng.

Thật sự có người đang bám theo cô.

Hơn nữa, trong suốt quãng đường lúc cô lái xe, người này còn không bị cô phát hiện ra, chứng tỏ năng lực của người này mạnh hơn cô.

Đó là ai?