Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1023: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (284)



Phong Lăng kéo chiếc ghế tựa bên cạnh ra, sau đó ngồi xuống chiếc ghế khá thoải mái đó: “Ông chủ, huấn luyện viên trưởng, xin hãy mời người không liên quan ra ngoài, những người khác ngây ra làm gì thế? Tập tiếp đi…”

Lời nói vừa dứt, cổ tay của Phong Lăng đã bị nắm lấy.

Người kia sải bước tiến vào, giữ chặt lấy cô, không hề nhượng bộ: “Huấn luyện viên A Linh, anh có chuyện muốn nói với em.”

Lệ Nam Hành không gọi tên Phong Lăng mà tôn trọng tên bây giờ của cô.

Thậm chí anh còn giữ cô rất chặt, khiến cô căn bản không thể rút tay về được.

Cuối cùng, Phong Lăng ngẩng đầu lên nhìn Lệ Nam Hành, có vẻ hơi mất bình tĩnh nói: “Anh không thấy tôi đang lên lớp à? Anh Lệ, có phải anh luôn thế này không? Chuyện của anh thì luôn là quan trọng nhất, thứ anh muốn thì nhất định phải có bằng được. Tình cảm mà anh muốn, anh cũng phải giành lấy bằng được, anh muốn người khác chờ anh ba năm thì họ bắt buộc phải chờ anh, không cần biết người ta tình nguyện ra sao, ấm ức như thế nào cũng đều phải làm theo ý của anh, người khác làm gì cũng phải vây quanh anh. Anh là cậu chủ của nhà họ Lệ, còn tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, không nơi nương tựa, cho nên tôi phải bị anh bắt nạt triệt để ở mọi nơi mọi chốn, cuối cùng, sau khi cuốn xéo ra khỏi cuộc sống của anh rồi, tôi vẫn phải tiếp tục bị anh hành hạ hay sao?”

Lệ Nam Hành bỗng lặng người, buông lỏng tay.

Lúc đôi mắt đen láy, trong veo của Phong Lăng in lên đáy mắt Lệ Nam Hành, anh đã nhìn rõ được vẻ lạnh lùng và đề phòng đầy ắp trong đó, ngoài ra còn có vài tia máu do cô cảm cúm, sốt cao chưa hạ.

Ngoài lần bị anh cưỡng hôn và bắt nạt đến mức chĩa súng vào anh ra, cô chưa từng nhìn anh như thế này bao giờ.

Nhưng chính vì cô từng nhìn anh thế này mà giờ phút này trái tim của Lệ Nam Hành bị đau đớn cào xé hai năm, thoáng cái dường như đã khô cạn đến giọt máu cuối cùng.

Người đàn ông còn định nói gì đó nhưng khi nhìn cô gái trước sau như một vẫn lạnh lùng ngồi trên chiếc ghế tựa, anh lại chỉ nói một câu: “Anh đợi em ở ngoài.”

Lệ Nam Hành quay người rời đi trước ánh mắt hoài nghi của ông chủ võ quán và huấn luyện viên trưởng, sau đó anh còn tiện tay đóng cánh cửa phòng học lại.

Khi giọng nói dặn dò đầy lạnh lùng của Phong Lăng tiếp tục vang lên, đám học viên tưởng mình vừa được xem một bộ phim yêu hận tình thù nào đó nhanh chóng tiếp tục quay lại tập luyện, tránh lại chọc giận nữ huấn luyện viên mặt lạnh tâm trạng đang không được tốt cho lắm, nhưng họ vẫn không nhịn được, thi thoảng liếc mắt nhìn về phía Phong Lăng.

Thì ra cô tên là Phong Linh.

Là chữ “Linh” nào nhỉ? Vẫn là Linh trong số không sao? Hay là Linh nào khác? Linh trong tiếng chuông kêu hay Linh trong xinh đẹp? Họ cảm thấy dường như mấy chữ này đều không phù hợp với phong cách của cô.

Trước ánh mắt tò mò của đám người, cốc nước trong tay Phong Lăng đột nhiên đổ ụp xuống đất, cả một cốc nước đầy đều đổ xuống dưới chân cô, bắn lên ống quần nhưng rõ ràng cô không hề phát hiện ra, mà vẫn ngồi đó, ánh mắt hờ hững, mặt không biểu cảm.

“Nhìn cái gì?” Phong Lăng lạnh nhạt nhìn họ.

Một đám học viên nam lại suy nghĩ vẩn vơ, hình nước trong chiếc cốc đó rất nóng, cô không cảm thấy nóng hay sao?

Người đàn ông ban nãy rốt cuộc là ai?

Từ lâu, họ đã thường xuyên lén lút thảo luận rốt cuộc một người đàn ông như thế nào mới có thể thu phục được một cô gái như huấn luyện viên A Linh. Dường như kiểu công tử con nhà giàu như Trần Bắc Khuynh căn bản không áp chế và chinh phục được cô.

Nhưng người đàn ông vừa bước vào ban nãy, rõ ràng bất kể về phương diện nào, đều mạnh hơn huấn luyện viên A Linh một chút.

Họ lại ngước mắt lên nhìn về phía cô gái tóc ngắn đang ngồi đằng trước, Phong Lăng thản nhiên nhặt chiếc cốc dưới đất lên, khẽ đặt sang một bên: “Còn nhìn nữa thì tan học, đến lúc lên sàn đấu, nếu các cậu có bất cứ động tác nào không chuẩn, trở thành trò cười trước mặt bạn bè quốc tế cùng trường thì đừng có chạy đến khóc lóc với tôi.”



Lệ Nam Hành nhìn đồng hồ.

Từng giây từng phút trôi qua, Phong Lăng vẫn chưa tan lớp.

Anh hiểu rất rõ mức độ tập trung của cô trong bất kỳ chuyện gì, cô vẫn như xưa, chỉ có tính chất công việc là khác đi.

Sáng sớm nay, cô vẫn còn sốt cao ba mươi chín độ, anh ở cạnh giường cô mấy tiếng đồng hồ, đút thuốc hạ sốt cho cô, nhưng rõ ràng không có tác dụng nhiều. Buổi sáng anh ra ngoài mua đồ ăn sáng cho cô, lúc về phát hiện cô gái này đã lên lớp dạy học.

Lúc cầm cổ tay cô, anh vẫn cảm nhận được nhiệt độ hơi cao. Người đàn ông chờ đợi trong phòng, từng giây từng phút trôi qua, lòng nóng như lửa đốt. Lệ Nam Hành mở cánh cửa bên ngoài ra, không đếm xỉa đến chủ võ quán và huấn luyện viên trưởng đang ở bên cạnh, anh định ra ngoài hít thở không khí trong lành, tiếng đóng cửa vang lên rất lớn.

Phong Lăng ở bên trong, sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa đó, cuối cùng cô cũng thu lại trạng thái lạnh lùng vô cảm, nói với các học viên nam đang tập luyện các động tác: “Tập thêm nửa tiếng nữa rồi nghỉ giải lao, một giờ chiều tôi sẽ kiểm tra thêm lần nữa, sau khi chắc chắn các cậu đã tập chuẩn, chính xác và không có vấn đề gì thì có thể tan học. Các cậu tập tiếp đi, tôi vào nhà vệ sinh một lát.”

Phong Lăng ra khỏi phòng học, nhìn thấy phòng khách trống trơn và chủ võ quán cùng huấn luyện viên trưởng đang có vẻ tò mò đứng trước cửa văn phòng nhìn mình, cô ngập ngừng một chốc, không nói gì, mắt nhìn thẳng, đi về phía nhà vệ sinh.

Phong Lăng không hề muốn đi vệ sinh, cô mở vòi nước, rửa mặt.

Trời lạnh nên nước cũng lạnh, lạnh đến mức tưởng chừng như băng tuyết tan ra, cô vốc nước táp thẳng lên mặt, cảm giác buốt tận xương ấy khiến cô phải rùng mình.

Cô ngẩng đầu lên soi gương, trông thấy mình ướt nhẹp.

Trong không gian nhỏ hẹp dư thừa ánh sáng, gương mặt tái nhợt của cô không có chỗ nào để che giấu, vì đang sốt nên gương mặt cô hơi đỏ ửng nhìn có vẻ không được bình thường, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra, nhưng soi gương ở khoảng cách gần thế này thì cô vẫn có thể thấy.

Cô giơ tay lên sờ trán, sau đó lại nhìn thấy những ngón tay trắng nõn của mình, do từng cầm súng một thời gian dài, nên trong lòng bàn tay có những vết chai mỏng. Dù không rõ, nhưng nó vẫn luôn lưu lại nơi đó.

Nó giống như con người của cô vậy, sau khi không giả làm con trai nữa, tất cả những người từng gặp cô đều khen cô rất xinh đẹp, họ hỏi cô tại sao lại cắt tóc ngắn như vậy, sao lại cắt bỏ đi nét nữ tính cuối cùng của người con gái.

Cô luôn chỉ mỉm cười, không hề trả lời.

Tóc và cuộc sống của cô cũng giống như hai bàn tay này, người khác nhìn thì thấy đẹp nhưng không ai biết ở bên trong lại có vết chai mỏng vĩnh viễn không thể xóa mờ.

Phong Lăng nhìn một lúc thấy trên mặt mình có những giọt nước rơi xuống bàn tay, còn ngỡ là mình đã khóc, cô ngẩng mặt lên nhìn cô gái trong chiếc gương, đôi mắt khô cong, ngoài có vài tia máu ra thì không ướt một chút nào.

Năm xưa, khi chật vật khi bị đuổi ra khỏi căn cứ XI, cô còn không khóc, ngày đó khi biết tin Lệ Nam Hành kết hôn, cô cũng không khóc thì đương nhiên giờ cũng không thể có chuyện cô sẽ khóc.

Thật ra cô có hơi ngạc nhiên với cái tính cách lạnh lùng này của mình, tại sao rõ ràng năm đó cô đã đau đớn tới mức không thể chịu nổi, nhưng lại không hề rơi một giọt nước mắt.

Xưa nay, Phong Lăng chưa bao giờ nghĩ mình là một người kiên cường.

Cô chỉ thấy mình là một đứa trẻ lớn lên nhờ vào sữa của sói nên trời sinh đã có ý chí sắt đá.

Cô không nên có tình cảm.