Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1031: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (292)



Phong Lăng cầm cây bút trong tay, lúc nhìn thẳng vào ánh mắt của Lệ Nam Hành, ngón tay cầm bút của cô khẽ siết chặt.

Nhưng chỉ giây say, cô đã dời mắt đi, cúi đầu xuống tiếp tục làm việc.

Cuối cùng đến khi đã quá muộn, Phong Lăng mới đặt cây bút xuống, lúc ngước mắt lên, thấy người đàn ông vẫn đang nhìn mình.

“Xong rồi à?” Sự kiên nhẫn của người đàn ông đã kéo dài đến vô tận, Lệ Nam Hành nhìn cô mà không hề có chút mất kiên nhẫn nào: “Làm xong thì anh đưa em về, nếu tiện đường đi qua bệnh viện, anh sẽ đưa em vào đó kiểm tra trước.”

“Không cần thiết phải đến bệnh viện, ngày trước đi đến chiến trường có các phần tử khủng bố, chịu chết còn chẳng làm sao, ở khu vực bom mìn hay hang rắn cũng không chết được, chẳng qua chỉ là cảm cúm thôi.” Phong Lăng đứng dậy thu dọn đồ đạc, sau khi thu dọn xong xuôi, cô vòng qua bàn làm việc đi ra ngoài.

“Đừng coi thường bệnh cảm cúm, mấy năm trở lại đây, rất nhiều hồ sơ bệnh án của y học kinh điển đều nói các loại bệnh tật đều bắt đầu từ triệu chứng cảm cúm.” Lệ Nam Hành nói, cùng lúc đó lại nhìn sắc trời bên ngoài: “Mặc nhiều áo vào, đừng để bị lạnh.”

Lúc trước tại sao cô lại bị cảm lạnh, sao lại bị cảm cúm, còn không phải nhờ anh “ban tặng” sao?

Hai năm không gặp, người đàn ông này mới xuất hiện chưa đến vài ngày, nhưng đã làm đảo lộn hoàn toàn thế giới mà cô vốn tự cho là yên bình.

Phong Lăng không nói gì, cầm túi xách của mình lên, đi lướt qua người đàn ông, cũng không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.

Nhưng Phong Lăng vừa đi được mấy bước, chiếc túi xách trong tay cô đã bị người đàn ông cao lớn thuận tay cầm lấy lúc cô đi đến gần. Tay bỗng trống không, cô ngoảnh lại thì thấy người đàn ông đã cầm luôn túi xách của cô đi đến cạnh xe, sau đó anh mở cửa xe ra ném chiếc túi vào trong, đồng thời mở rộng cửa xe ra, đưa mắt ra hiệu bảo cô lên xe.

Thấy cô đứng đó mà không hề nhúc nhích, Lệ Nam Hành vẫn kiên nhẫn nói: “Qua đây.”

Phong Lăng không muốn lên xe của anh.

Nhưng túi xách của cô đang ở đó, điện thoại cũng ở bên trong. Vì hôm nay thấy trong người khó chịu, nên cô không tự lái xe đi làm, bây giờ muốn bắt xe về, nhưng trong người không có một đồng, cô không thể tay không đi về thế này được, hơn nữa chìa khóa cũng đang ở trong túi xách.

Phong Lăng đột nhiên đi qua đó, lướt qua mặt người đàn ông, cô đứng cạnh xe với tay lấy chiếc túi bị ném lên ghế ngồi, kết quả giây phút cầm được chiếc túi lên, định quay người nhanh chóng rời đi thì người đàn ông phía sau bất chợt chặn cô lại trước cửa xe. Lúc Phong Lăng quay phắt người lại thì suýt nữa đã va vào lồng ngực của Lệ Nam Hành, cô lảo đảo lùi lại một bước, đôi mắt thâm sâu của Lệ Nam Hành cúi xuống nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt của cô, đôi tay anh cứ như vậy chống vào hai bên cửa xe, vây cô giữa anh và chiếc xe.

“Lệ Nam Hành!” Thấy anh đột nhiên áp sát mình thế này, Phong Lăng chợt xao động, cô hung hăng trừng mắt lên nhìn anh: “Tránh ra!”

Lệ Nam Hành cúi xuống nhìn cô gái luôn cư xử lạnh nhạt với mọi người, anh không buông tay, đưa tay lên rồi nhẹ nhàng nâng cằm cô, ngón tay ấm áp khẽ vuốt ve cằm cô, đôi mắt lạnh lùng híp lại: “Ngày xưa, anh đồng ý để em giả làm con trai ở bên cạnh mình đúng là một quyết định sáng suốt. Bây giờ tóc em vẫn ngắn cũn trông không ra làm sao cả, nhưng bên cạnh lại chẳng thiếu người theo đuổi, một người là huấn luyện viên, một người là học viên, đây còn chỉ là một võ quán, nếu một ngày em bị nhiều người hơn nữa phát hiện ra, liệu có phải tới lúc anh muốn cướp em về cũng chưa chắc đã chen được vào không?”

Phong Lăng ra sức đẩy tay Lệ Nam Hành ra, kết quả giây phút cô đánh lên cổ tay anh, người đàn ông đã buông cằm cô ra, đồng thời bắt lấy tay cô, kéo cô vào lòng anh. Nhất thời, Phong Lăng không thể đứng vững, cũng không đề phòng, lúc bổ nhào vào lòng anh, sức lực nắm lấy cổ tay cô cũng khiến cô đau tới mức phải nhíu mày. Cô nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ không vui: “Tôi bảo anh buông tay ra!”

Nhìn ánh mắt của cô, Lệ Nam Hành đanh mặt, trầm giọng nói rành mạch từng câu chữ: “Phong Lăng, anh nói lại một lần nữa, anh không hề kết hôn, không lấy bất kỳ ai, em đừng lườm anh bằng ánh mắt chán ghét như nhìn một thằng đàn ông cặn bã đã kết hôn nữa.”

Phong Lăng cố gắng rút tay mình ra khỏi tay anh, nhưng người đàn ông chẳng những không buông ra, ngược lại còn ấn tay cô lên ngực mình, nắm thật chặt, căn bản không hề có ý định buông cô ra.

“Anh kết hôn hay chưa không liên quan đến tôi!” Phong Lăng tức giận quát: “Buông ra!”

“Không liên quan?” Nhìn vẻ mặt trông như thật sự không quan tâm của cô, ánh mắt của Lệ Nam Hành lại càng gay gắt hơn: “Nếu em đã không để tâm, cũng không liên quan, vậy tại sao ngày xưa khi bất đắc dĩ bị đuổi khỏi căn cứ, em không nghĩ đến chuyện tìm anh mà cứ một mực dùng mánh khóe chống do thám để tránh né tầm mắt của mọi người? M* kiếp, hai năm, anh đã tìm em những hai năm, dù bây giờ em không nhìn thấy được sự chân thành của anh, không thể tha thứ ngay cho anh, nhưng chí ít em cũng đừng nhìn anh bằng ánh mắt như nhìn một tên đáng ghét vậy! Trái tim của anh là để yêu em, chứ không phải là để bị em ghét bỏ! Em hiểu không?”

Phong Lăng thật sự không vùng ra được, cuối cùng cô dứt khoát giơ cánh tay còn lại lên rồi ra sức đánh vào người anh: “Rốt cuộc anh đã xong chưa hả! Đừng nói với tôi chuyện yêu đương gì nữa! Tôi vốn chưa từng nghĩ đến những vấn đề này! Là anh dẫn tôi vào ngã rẽ tình cảm, bây giờ chẳng qua tôi đã tìm lại được phương hướng đúng đắn của cuộc đời mình mà thôi. Anh đừng tưởng mình có sức quyến rũ vô biên tới mức chỉ cần vừa xuất hiện là sẽ có phụ nữ bị chinh phục. Tôi nói cho anh biết, không có tác dụng với tôi đâu! Bây giờ tôi chỉ muốn được sống một cuộc sống bình yên, tôi không có mục tiêu gì quá lớn! Còn anh lại càng không phải là mục tiêu trong cuộc đời của tôi! Nếu có thể, bây giờ tôi sẽ gửi lại anh câu nói mà hôm nay anh đã nói với Trần Bắc Khuynh, tôi muốn anh tránh xa tôi ra một chút!”

Ánh mắt cô vô cùng kiên định, tràn ngập vẻ bài xích và không thể chấp nhận được, hơn nữa hình như với thân phận đã kết hôn của anh, dù là thật hay giả, trong trái tim cô cũng đã ngăn cách bởi một màn sương, phá không vỡ, gạt không đi. Dường như trái tim được làm từ băng giá của cô không ai có thể dễ dàng phá vỡ được nữa.

Khi nghe cô nói vậy, Lệ Nam Hành lặng người mất một lúc, sau đó anh buông tay cô ra: “Lên xe trước đi, anh đưa em về.”

“Tôi không lên xe của anh!” Nhân lúc Lệ Nam Hành buông tay ra, cô đẩy anh ra.

“Đừng làm loạn, em còn đang ốm đấy.” Người đàn ông không nhiều lời, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho cô lên xe, bằng không căn bản anh không có ý để cô rời đi, cũng càng không thể để cô dễ dàng bỏ đi một mình.

Phong Lăng cau mày: “Anh…”

“Anh chỉ đưa em về thôi, không vào nhà em đâu.”

“Kể cả vậy thì tôi cũng không cần anh đưa tôi về.”

“Đừng phí lời nữa.” Rõ ràng sự kiên nhẫn của Lệ Nam Hành đã đến giới hạn, anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh như băng: “Lên xe.”

Hai người cứ giằng co với nhau một lúc lâu như vậy, cuối cùng Phong Lăng không muốn đối mặt với anh nữa, đột nhiên cô đẩy anh cách ra một khoảng bằng một cánh tay, sau đó xoay người lên xe, đóng sầm cửa xe lại, ngăn cách ánh mắt và mùi hương nồng nàn quen thuộc khi anh kề sát cô.