Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1076: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (337)



Phong Lăng dựa trên vai Lệ Nam Hành ngủ mà hoàn toàn không biết gì, trên người cô phảng phất mùi thơm tinh khiết của rượu vang, trên gương mặt luôn lạnh lùng kia cũng không còn bày ra biểu cảm lạnh nhạt như trước nữa, mà là vẻ thoải mái thả lỏng khi ngủ.

Tiểu Hứa ở bên cạnh mơ hồ cảm thấy sự im lặng này có vẻ không ổn lắm, mặc dù vừa nãy, cô cũng rất yên ắng nhưng cảm giác không giống với bây giờ. Anh ta cố ép mình trở thành người tàng hình, cố gắng ngủ nhưng thật sự không thể ngủ được, anh ta nhẹ nhàng vén bịt mắt lên rồi liếc về hai chỗ ngồi phía bên đó. Lúc này không nhìn còn đỡ, vừa nhìn một cái thì hai mắt lập tức sáng rực lên, Tiểu Hứa bỏ luôn bịt mắt xuống, nghiêng đầu rồi cẩn thận nhìn về phía Phong Lăng đang dựa vào vai Lệ lão đại ngủ say.

Mặc dù cảm nhận được ánh mắt từ bên cạnh nhìn sang, nhưng Lệ Nam Hành chẳng hề để ý đến anh ta, vẫn tiếp tục tỉnh bơ mà ngồi ở đó xem tạp chí.

Mặc dù vẻ mặt Lệ Nam Hành không có chút ấm áp gì, thế nhưng anh vẫn luôn ngồi thẳng để cho Phong Lăng có thể dựa vào thoải mái hơn, Phong Lăng đã dựa sát vào một chút, sự thay đổi này rất rõ ràng.

Tiểu Hứa khẽ cười trộm rồi không nhìn nữa, haizzz, xem ra mười mấy tiếng trên chuyến bay này cũng không phải không có chút tác dụng nào, ít nhất là có thể làm cho tình cảm sắp đóng băng giữa hai người này tan ra một chút.

"Anh có cần một ly rượu vang không?" Tiếp viên hàng không thấy Tiểu Hứa không ngủ nên đi đến, thấp giọng rồi hỏi một cách ân cần.

Tiểu Hứa ngẩn ra một lúc rồi lại nhìn Phong Lăng đang ngủ ở bên kia: "Cô ấy uống rượu vang rồi mới ngủ à?"

Lúc này tiếp viên hàng không chợt nhận ra, ba hành khách ở khoang hạng nhất này chắc là có quen nhau, ngay đó liền gật đầu: "Đúng vậy."

Tiểu Hứa nhướng mày: "Cô ấy đã uống bao nhiêu?"

"Cả một chai." Tiếp viên hàng không mỉm cười nói: "Vốn dĩ vừa nãy chúng tôi định mang ra rồi rót cho anh đó một ly, nhưng vừa mới đi vào khoang quản lý làm chút việc, quay lại thì nhìn thấy cô gái này đã uống được khá nhiều rồi. Anh ấy không nói gì, tôi cũng không tiện ngăn cản, cũng may thời gian bay cũng khá dài, để cô ấy ngủ một giấc, đợi máy bay hạ cánh rồi gọi cô ấy dậy cũng không có vấn đề gì, cho nên chúng tôi không đánh thức cô ấy."

Cả một chai...

Phong Lăng như thế này là không muốn ngồi cùng với Lệ lão đại mười mấy tiếng đồng hồ sao? Rõ ràng cô ấy biết tửu lượng của mình kém đến mức nào, vậy mà lại có thể lặng lẽ uống hết cả một chai. Nói đi cũng phải nói lại, tiếp viên hàng không không dám ngăn cản, Lệ lão đại ở bên cạnh nhìn thấy cũng không ngăn cản sao?

Hoặc là, Lệ lão đại gọi bình rượu này vốn là để cho Phong Lăng uống?

Tiểu Hứa không nhịn được mà lại liếc nhìn về phía bên đó, Lệ Nam Hành vẫn luôn im lặng, cho dù là lúc Tiểu Hứa quay qua nhìn anh rồi há to miệng, anh cũng chẳng quan tâm, cứ bày ra dáng vẻ ít nói kiệm lời, lạnh lùng trầm tĩnh.

"Lão đại." Tranh thủ lúc tiếp viên hàng không đã đi ra chỗ khác, Tiểu Hứa thấp giọng hỏi: "Tửu lượng của Phong Lăng kém như vậy, mặc dù còn phải bay mười mấy tiếng nữa, nhưng anh có chắc chắn rằng đến lúc máy bay hạ cánh xuống cô có thể tỉnh được không?"

Lệ Nam Hành thản nhiên nói: "Bên phía Hải Thành không phải đã sắp xếp xe đến đón rồi sao?"

"Đúng là có xe đón, nhưng nếu như cô ấy chưa tỉnh dậy, lẽ nào anh muốn bế cô ấy xuống?"

"Đúng."

"Ha, vậy tôi hiểu rồi, suy cho cùng vẫn là chiêu trò của lão đại quá ‘cao thâm’, làm người ta phải nhẫn nhịn cùng anh đến Hải Thành, sau đó còn bày ra bộ dạng lạnh lùng hờ hững không dây dưa, kết quả mỗi bước chân của con gái nhà người ta đều nằm trong lòng bàn tay anh? Anh học hư theo anh Mặc rồi hả? Cái bẫy đen tối này làm theo giống quá."

Lệ Nam Hành đang cầm tạp chí liền khựng lại, liếc mắt nhìn cậu ta: "Tôi bày mưu gì? Chuyện đã đến nước này rồi, tôi cũng không phải thần tiên, làm sao có thể tính toán chuẩn xác như vậy. M* kiếp lại còn bơm đểu tôi!"

"Anh không phải thần tiên, anh Mặc là thần tiên, anh Mặc nói rồi, nếu như không đẩy được Phong Lăng ra khỏi anh thì e là anh có thể chết trong tay cô ấy, vừa hay tìm cho cô ấy chút việc để làm, cũng là để cho anh rảnh để suy nghĩ cho việc buôn bán vũ khí gần đây." Tiểu Hứa vừa nói vừa cười khà khà, cũng không nói rốt cuộc là chiêu này của Lệ lão đại hay của anh Mặc cao siêu hơn, dù sao mấy người họ đứng chung với nhau chính là thần tiên đánh nhau, bản lĩnh người này cao hơn người kia.

"Cậu ta thì có gì cao siêu, mục đích chẳng qua chỉ là muốn tìm một người mà cậu ta tin tưởng được để bảo vệ vợ cậu ta thôi. Cả căn cứ XI chỉ có một nữ, cậu ta không chọn Phong Lăng thì còn có thể chọn ai." Lệ Nam Hành không có thời gian để phản ứng với những suy nghĩ “tám chuyện” của Tiểu Hứa, chỉ giở quyển tạp chí trong tay rồi tiếp tục đọc.

"Khụ, mấy ngày trước, suýt nữa thì tôi đã bị lão đại lừa rồi, giờ xem ra rõ ràng lão đại đã biết sự sắp xếp này từ lâu. Hôm nay, anh còn cố tình kéo người ta đi cùng anh, có phải anh sợ một mình cô ấy lạc ở sân bay không?"

"Dù sao Phong Lăng cũng chưa đi máy bay bình thường bao giờ, hiểu biết quá ít, tôi không thể yên tâm được, không nói chuyện có tình cảm gì đó hay không thì tôi cũng coi như là người chứng kiến cô ấy trưởng thành, không thể để cô ấy lạc ở sân bay. Đến lúc đó, thứ bị mất là thể diện của căn cứ XI chúng ta đấy." Lệ Nam Hành vẫn nhìn thẳng vào quyển tạp chí trong tay, giọng điệu rất lạnh lùng, dửng dưng.

Chẹp chẹp chẹp chẹp….

Tiểu Hứa thầm tặc lưỡi, thật sự là chua đến mức sắp rụng hết răng rồi.

"Lúc đầu, Phong Lăng rời căn cứ như vậy, anh tìm cô ấy mất hai năm, sau đó, anh đến Boston rồi chắc cũng không thể có cơ hội nói chuyện đàng hoàng. Chín tháng sau đó nữa, hai người lại càng không có gì để nói. Bây giờ không dễ gì người ta ngồi cạnh anh, trên máy bay này cũng không có chỗ để cô ấy có thể chạy, có thể nhảy, khó khăn lắm mới có thể nói chuyện hẳn hoi một chút. Sao anh cứ phải để cô ấy uống nhiều như vậy?"

Lệ Nam Hành lạnh nhạt đáp: "Tôi không có gì để nói cả."

"Vậy sau khi anh đưa cô ấy đến Hải Thành, anh thật sự định mặc kệ như thế sao?"

Lệ Nam Hành lườm Tiểu Hứa một cái, không thèm để ý. Tiểu Hứa thoáng nhìn thấy hình như đầu của Phong Lăng gối trên vai Lệ lão đại lúc này hơi động đậy, anh ta lập tức im lặng, tránh cô nghe được những điều mà cô không nên nghe thấy.

Phong Lăng chưa tỉnh, chỉ là dù tư thế dựa nghiêng như vậy thoải mái nhưng lâu rồi thì phần cổ vẫn sẽ cảm thấy hơi mỏi, đầu cô hơi nhúc nhích, gò má đỏ ửng lên vì say rượu đang cọ vào vai Lệ Nam Hành, sau đó không tìm được vị trí tốt nên cô tìm một tư thế thoải hơn để tiếp tục ngủ, nhưng đầu bỗng nhiên chúi xuống dưới, suýt nữa thì va vào tay vịn của ghế.

Lệ Nam Hành kịp thời giơ tay ra bảo vệ đầu cô, giữ trán để đẩy đầu cô lên, đẩy cô trở lại ghế, để lưng cô dựa vào ghế rồi tiếp tục ngủ, nhưng khi ngủ cô vẫn vô thức tìm tư thế ngủ khá thoải mái vừa rồi, đầu cứ chầm chậm nghiêng về phía bên trái, đến tận khi cô dựa vào vai anh một lần nữa.

Lệ Nam Hành rũ mắt nhìn cô gái chỉ có ngủ mới biết dựa dẫm vào anh, nghĩ đến việc cô gái này để có thể rời khỏi căn cứ XI, để có thể trốn xa khỏi anh, để có được chữ ký của anh mà dám vào tận nhà vệ sinh chặn người.