Lệ Nam Hành bình tĩnh nhìn Phong Lăng, mở đôi mắt như nửa tỉnh nửa say mà nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm khiến phải Phong Lăng quay đầu đi, không nhìn nữa.
Người đàn ông vẫn không dời mắt, nói: "Không biết, có lẽ là đi được."
Nói rồi anh lùi lại một bước khỏi bức tường, cũng không biết là vô tình hay cố ý, rốt cuộc là thật sự đứng không vững hay là thế nào mà đột nhiên lảo đảo bước tới bên cạnh cô, trọng lượng của nửa cơ thể gần như đè hết lên người cô.
Phong Lăng không kịp trở tay khi thấy Lệ Nam Hành đột nhiên ngã thế này, cô vội đưa tay đỡ lấy anh, nhưng vẫn bị đẩy lùi về sau hai bước, suýt chút nữa đã biến thành tư thế cô dựa lưng vào tường rồi bị anh đè lên.
May mà cô phản ứng nhanh.
Phong Lăng nhíu mày vì mùi rượu trên người Lệ Nam Hành, hai tay cố gắng chống trước ngực anh, rồi giơ tay lên đỡ lấy cánh tay anh. Cô đảo mắt nhìn về phía Lệ Nam Hành, dáng vẻ của anh giống như không chống đỡ được cơ thể nữa mà cúi đầu xuống, vì ngược sáng cho nên cô không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng mùi rượu trên người quả thực rất nồng.
Người đàn ông không nói thêm lời nào, cứ thế mà dựa nửa người vào người Phong Lăng, cô muốn nói gì đó, nhưng thấy cả người anh toàn mùi rượu, cũng cảm thấy mình chẳng có gì để nói, thấy người của anh Mặc đã đi hết, chỉ còn lại hai người bọn họ, cô đành phải đỡ anh ra ngoài.
Hai người ra đến ngoài cửa, gió bên ngoài thổi ập tới, rõ ràng Lệ Nam Hành đã say chuếnh choáng, nhưng anh vẫn vừa tìm chìa khóa xe trên người vừa loạng choạng muốn đi về phía bãi đỗ xe. Đừng tưởng anh say mà lầm, với sức lực lúc này của anh nếu cô đột nhiên muốn kéo anh lại thì thật sự cũng rất khó.
Phong Lăng vội vàng kéo tay anh lại: "Anh đừng đi, anh đã uống như vậy rồi làm sao lái xe được? Tôi đưa anh về."
Lệ Nam Hành làm như không nghe thấy, gạt tay cô ra rồi định đi về phía xe của mình, Phong Lăng quay đầu lại thì thấy xe của Quý Noãn đã bị vệ sĩ lái đi trước, cô cảm thấy hơi lạ, cô Mặc biết cô còn ở đây, chắc chắn sẽ không làm chuyện tuyệt tình như thế, sẽ không lái xe đi, dù sao thì cô Mặc cũng có thể ngồi xe của anh Mặc để về mà.
Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều đã đi hết, chỉ còn lại mỗi chiếc xe của Lệ Nam Hành.
Phong Lăng quan sát bãi đậu xe phía bên kia, mặc dù không rõ lắm nhưng cô vẫn đưa tay ra giành lấy chìa khóa xe trong tay anh, sau đó đỡ anh đi tới chiếc xe jeep, vừa đi vừa nói: "Bây giờ anh ở đâu? Tôi lái xe của anh đưa anh về."
Người đàn ông đang dựa trên người cô không nói lời nào, nhưng đầu lại áp sát về phía cô. Phong Lăng nhíu mày, giơ tay lên rồi dùng sức đẩy đầu anh ra, kết quả đẩy mạnh quá, người đàn ông loạng choạng về phía trước, suýt chút nữa ngã nhào lên xe.
Phong Lăng vội vàng kéo Lệ Nam Hành lại, không kéo còn đỡ, vừa kéo một cái người đàn ông đã kéo lấy cánh tay cô theo bản năng. Vì đột nhiên bị anh kéo mạnh mà Phong Lăng ngã nhào về phía trước. Khi cô ngã lên cửa xe, người đàn ông bỗng áp sát từ phía sau giam cô thật chặt giữa lồng ngực anh và cửa xe.
Mặt Phong Lăng dán vào cửa sổ xe lạnh buốt, đầu óc cô cực kì tỉnh táo, đang định đá văng người phía sau thì người đàn ông lại vô tình chặn lại chân cô, đồng thời đè cô lại, cằm vẫn đặt lên vai cô, ôm lấy cô từ phía sau với bộ dạng say khướt.
"Lệ Nam Hành!" Lúc này, Phong Lăng mới nhận ra sự bất thường, sắc mặt xấu đi, nhưng bị người đàn ông ở phía sau đè lại như thế, cô quả thực không quay đầu lại được, chỉ có thể lạnh nhạt nói: "Anh giả vờ say có phải không?"
Người đàn ông ở phía sau không trả lời lại, cứ đè cô ôm cô như vậy, cánh tay như kìm sắt ôm chặt cô vào lòng. Phong Lăng hoài nghi có phải từ lúc đầu người đàn ông này đã định để cô đưa anh về không, nếu không với tửu lượng của anh thì sao có thể uống được một lúc đã say được.
Người đàn ông hơi động đậy, nhưng tựa như vô ý mà dùng chiếc cằm lún phún râu cọ cọ vào phần da phía sau cổ cô, cọ tới mức Phong Lăng muốn nổi da gà khắp người. Cô không nhịn được nữa muốn gập tay lại húc vào bụng anh, muốn gắng sức đẩy anh ra, nhưng người đàn ông vẫn có thể hóa giải được hết tất cả những động tác cô. Cô gập tay lại, anh lại giống như vô ý nắm lấy cánh tay cô không để cô dùng sức ra phía sau, cô định dùng chân, chân của anh lại đè chặt chân cô, không cho cô có cơ hội vùng vẫy.
"Lệ Nam Hành!" Phong Lăng giận thật rồi, mặt cô dán vào cửa sổ xe, lạnh lùng nói: "Đây là nơi đông người, anh đừng làm bậy! Thả tôi ra!"
Người đàn ông lại cúi xuống sau gáy cô, mang theo men say, khàn giọng nói: "Tôi làm bậy thế nào? Ý của em là nếu ở đây không phải nơi đông người thì tôi có thể làm bậy với em sao?"
Phong Lăng cau mày, bàn tay bị anh giữ lại, cô bực bội cố gắng dùng sức giãy giụa. Ngón tay bị tay của người đàn ông nắm chặt cũng đang cố gắng giãy ra khỏi lòng bàn tay anh. Mãi đến khi cô đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe lái tới bên cạnh, ánh sáng của đèn trước xe có hơi chói mắt, cô bỗng quay đầu đi theo bản năng, dường như Lệ Nam Hành biết cô bị ánh sáng chiếu vào mắt, anh hơi thả lỏng.
Nhân lúc này, cô đột nhiên dùng sức rút tay ra, rồi nổi giận đùng đùng quay đầu lại, nhìn thẳng vào người đàn ông trước mắt. Cô nhấc chân lên muốn đạp vào người anh, nhưng bởi vì bỗng nhiên đối mặt với nhau như thế này mà cô nhìn thấy trong đôi mắt mơ màng say của người đàn ông là biển đêm lấp lánh sáng.
Lời mắng đến bên miệng lại đột nhiên bị nuốt vào, Phong Lăng chỉ lạnh lùng nhìn Lệ Nam Hành: "Anh..."
Nhưng người đàn ông trước mắt chỉ cúi đầu nhìn cô như vậy, dường như bởi vì tư thế xoay người lại như thế này của cô mà anh càng thoải mái đè cô lên cửa xe hơn. Anh rũ mắt vừa nhìn chằm chằm cô vừa nhìn vào đôi môi bởi vì tức giận mà mím thành một đường thẳng kia, ánh mắt càng u ám hơn. Anh chậm rãi cúi đầu xuống, dần kề sát vào đôi môi cô.
Phong Lăng khẽ giật mình, trong khoảnh khắc anh gần như muốn liều mạng đặt lên đó một nụ hôn, Phong Lăng bỗng quay đầu tránh sang chỗ khác.
Người đàn ông cũng không bởi vì động tác của cô mà thay đổi, nhưng lúc Phong Lăng cho rằng anh chỉ có thể hôn lên má cô, đầu của người đàn ông đột nhiên nghiêng theo, anh cứ ngã vào người cô như thế, đầu cũng tựa vào một bên vai của cô, trọng lượng cả người gần như sắp đè hết lên cô vậy. Phong Lăng vội đỡ lấy đối phương theo bản năng, rồi lại đột nhiên đẩy anh về phía trước, cách cô một cánh tay, nhìn thấy dáng vẻ lảo đảo giống như nửa tỉnh nửa say lại giống như say thật đến mức đứng không vững của người đàn ông, cô hận đến mức nghiến răng.