Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1089: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (350)



Bị người đàn ông kia nhân cơ hội hôn tới tấp, khó khăn lắm Phong Lăng mới nghiêng đầu tránh đi được, cô mắng: "Đồ lưu..."

Chữ "manh" còn chưa kịp nói ra thì người đàn ông kia đã tiếp tục áp môi xuống, hôn đến mức Phong Lăng gần như nghẹt thở vì sự áp chế và chiếm đoạt của anh. Lúc này cô lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông kề sát bên môi cô: "Không được nói bậy."

Phong Lăng giận đến mức mặt trắng bệch.

"Anh say thành cái bộ dạng này rồi còn dám quản tôi được chửi bậy hay không à? Có chửi bậy cũng là để mắng đồ lưu..."

Người đàn ông kia lại hôn cô lần nữa, lần này anh hôn cô mạnh bạo như thể đang trừng phạt, cuối cùng Phong Lăng cũng chỉ có thể ngả đầu lên giường một cách mệt mỏi, gắng gượng hít thở, đặt tay lên ngực anh, đẩy ra, nhưng lại không thể đẩy anh ra được.

Trên người Lệ Nam Hành luôn có mùi hương thanh mát dễ chịu, nhưng vì tối hôm nay là sinh nhật của anh, lại ngồi trò chuyện với anh Mặc khá lâu, cũng uống nhiều rượu. Rượu có đắt tiền đến mấy nhưng khi pha trộn các loại với nhau thì cái mùi này cũng chẳng dễ ngửi chút nào. Đặc biệt lần trước Phong Lăng uống rượu vang đỏ bị say mèm nên gần đây cô hơi dị ứng với mùi rượu, vì thế lại càng muốn tránh xa anh.

Nhưng anh chẳng cho cô lấy một cơ hội để thoát khỏi mình.

Cô đẩy ngực anh: "Trước hết anh phải tỉnh lại đi đã, anh tránh ra..."

Cô bị anh nhìn chằm chằm như đang nhìn con mồi, ánh mắt này khiến cô cảm thấy khó chịu, cô đẩy anh một lúc lâu, nhưng anh vẫn đè chặt lên người cô, không hề động đậy.

"Lệ Nam Hành, anh có động dục thì cũng phải nhìn cho rõ đối tượng là ai chứ! Anh dậy đi đã, tôi không phải vợ anh... Á!"

Phong Lăng bị cái hôn bất chấp của anh chặn lời, Phong Lăng nhìn người đàn vô liêm sỉ này với vẻ mặt không dám tin. Nhưng anh chẳng cho cô lấy một cơ hội để né tránh, anh cứ liên tục mơn trớn bờ môi Phong Lăng như thế, ngay lúc cô định há miệng cắn anh, anh nhanh chóng chiếm lấy lưỡi của cô rồi mút đến mức khiến cả người cô tê rần trong phút chốc.

Nếu không phải Phong Lăng đang tức giận, nếu cô cẩn thận cảm nhận lại, có lẽ cô sẽ phát hiện được trong nụ hôn hung hăng ngang ngược của người đàn ông này lại mang theo ý chiều chuộng mình. Cho dù cô muốn cắn anh thế nào đi nữa, anh cũng chỉ kiên trì mà hôn, tấn công từng chút từng chút một, mãi đến khi tiến thẳng được vào trong, anh mới bắt đầu liếm mút khiến môi lưỡi cô nóng bỏng tê dại.

Phong Lăng ra sức rút một cánh tay ra, đánh lên vai anh. Lệ Nam Hành lại một lần nữa kéo tay cô, ấn xuống bên cạnh người cô.

Hơi thở đặc thù cùng mùi rượu nồng nặc xông vào xoang mũi và giữa môi răng Phong Lăng khiến đầu óc cô hơi căng ra, rất khó chịu, căng đến mức trái tim cũng thấy đau theo. Cô không biết đây là cảm giác đau đớn gì nhưng khi nghĩ đến việc Lệ Nam Hành đối xử với cô như thế này chỉ vì đang nhận nhầm cô là vợ anh, nghĩ đến người đàn ông khi ở trước mặt mình thì tỏ ra lạnh lùng nhưng khi ở trước mặt vợ lại trở nên thân mật, cô như thể muốn nổ tung.

Đây chính là ghen trong truyền thuyết đó sao?

Phong Lăng tức giận định xoay mặt sang chỗ khác, cơ thể nằm trên giường hơi cong lên muốn tránh né sự xâm chiếm trên môi của đối phương nhưng kết quả người đàn ông kia lại dùng sức ghì cô chặt hơn, không cho cô sơ hở nào để tránh thoát. Ngôn Tình Trọng Sinh

Mãi đến khi anh đưa môi đến bên tai cô, cô mới nhân cơ hội mắng anh: "Lệ Nam Hành, nếu anh dám mượn cớ say xỉn để làm chuyện đó với tôi thêm một lần nữa, tôi đảm bảo cả đời này anh đừng hòng gặp lại tôi!"

Lệ Nam Hành không nói gì, nhưng người bỗng cứng lại, anh cúi sát xuống người cô, môi vẫn kề bên tai Phong Lăng nhưng không hề cử động.

Làm chuyện đó thêm lần nữa?

Lệ Nam Hành chậm rãi dời mắt nhìn khuôn mặt hiếm khi không nghiêm túc, trái lại còn hừng hực lửa giận của cô gái dưới thân mình.

Mình đã làm chuyện gì với cô?

Chuyện gì?

Màn đêm u tối, Phong Lăng không nhìn vào mắt của người đàn ông kia, không biết rốt cuộc anh đã bị cô hét cho tỉnh hay là thế nào. Cô lập tức dùng sức đẩy Lệ Nam Hành ra. Lúc này, cuối cùng Lệ Nam Hành cũng bị cô đẩy sang một bên, anh nằm chết dí ở bên cạnh. Phong Lăng lập tức ngồi dậy, đang định xuống khỏi giường thì người đàn ông kia đột nhiên bật dậy, duỗi cánh tay dài của mình ra rồi kéo cô vào trong lòng. Lệ Nam Hành lại kéo cô ngã xuống giường một lần nữa, nhưng lần này không đè lên cô nữa mà chỉ nằm bên cạnh cô như vậy, ôm cô vào lòng không chịu buông tay.

"Rốt cuộc anh có say không đấy, đừng vô liêm sỉ như thế, tôi không phải vợ anh!"

Đời này, Phong Lăng chưa từng có cảm giác bản thân bị chiên trong dầu thế này, chua chát, đau thương, cái gì cũng có. Cô cũng chẳng hiểu tại sao chỉ cần nghe người đàn ông này gọi một tiếng vợ là khả năng kiềm chế của cô đã giảm xuống đến mức độ này.

Lệ Nam Hành không trả lời nhưng lại dùng hành động kiên quyết để nói cho cô biết, anh xem cô là vợ của mình. Anh ôm càng lúc càng chặt, hoàn toàn không cho người ta cơ hội trốn tránh.

Lòng Phong Lăng vẫn mãi không yên.

Đèn ở trong phòng rất sáng, dù đã nhắm mắt lại nhưng cô vẫn cảm thấy chói. Cô nghiêng đầu né tránh ánh sáng, cũng muốn tránh mùi hương trên người đàn ông kia, bỗng nhiên cảm thấy bản thân rất mệt.

Cô không trở về căn cứ XI không phải vì năm đó đã đánh mất danh dự, mà là bởi vì anh.

Phong Lăng cố chấp không chịu quay đầu lại không phải vì cô không thích, mà là vì cô không thể làm như vậy được.

Nhưng cô đang ở Hải Thành, anh cũng đang ở Hải Thành, cô trốn tránh anh nhưng anh lại tiếp cận từng bước một, rõ ràng đã lạnh nhạt với nhau đến thế rồi cơ mà? Kích thích cô đến mức làm cô nhận ra những cảm giác bản thân đã đè nén bấy lâu, cảm nhận được cơn ghen tuông cùng sự kháng cự trong lòng mình. Những điều này khiến anh cảm thấy thành tựu sao?

Cứ nhất thiết phải khiến cô hoàn toàn rơi xuống cái hố này, chỉ vì một cuộc tình mà đòi sống đòi chết anh mới hài lòng sao?

Nhưng đến hôm nay, cô mới biết.

Thì ra những lý trí mà bản thân cố gắng duy trì, thì ra những lời không quan tâm mà cô vẫn luôn miệng nói, tất cả đều không chịu nổi một tiếng "vợ ơi" đầy thân mật kia của anh.

Phong Lăng nhắm mắt lại không muốn động đậy gì nữa, vì cho dù có giãy giụa thì cô vẫn không thoát nổi. Cuối cùng cô không phí sức nữa, chỉ lẳng lặng nằm yên ở đó, mặc cho người đàn ông kia ôm lấy mình. Lúc sắp ngủ thiếp đi trong mớ cảm xúc ngổn ngang không nói nên lời của bản thân, cô dường như cảm nhận được người đàn ông nằm bên cạnh đang ngắm nhìn cô, nhưng cô không muốn mở mắt ra.

Lệ Nam Hành nhìn cô gái nhỏ rốt cuộc cũng học được ghen tuông và tức giận, lại còn vì cơn ghen của mình mà trở nên phiền muộn, anh trói chặt cô vào lòng mình, màn đêm dù có u tối đến đâu thì cũng không bằng ánh mắt anh lúc này.

Anh bình tĩnh nhìn cô gái đang bắt đầu bị cảm xúc chi phối ở trong lòng mình, mãi đến lúc cô quyết định buông trôi bản thân mà ngủ thiếp đi, anh mới đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt Phong Lăng, cảm nhận sự lạnh lẽo trên khuôn mặt cô, rồi chậm rãi ngồi dậy.

Có lẽ Phong Lăng thật sự đã tự chọc giận bản thân nên lúc ngủ, lông mày cũng hơi nhíu lại.

Lệ Nam Hành bế cô lên rồi đặt xuống giường, để cô gối đầu lên gối, sau đó đắp chăn lại cho cô. Thấy Phong Lăng ngủ có vẻ không ngon, chắc là đang gặp ác mộng, anh khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô.

Ngốc ạ, lại tự ghen với chính mình, để xem em giữ bình tĩnh được đến khi nào.